Lại nói sau khi hai người đem Thiên Hựu để ngã ở trêи giường, An Lương thay nàng cởi đi áo khoác, để nàng có thể thoải thoải mái mái ngủ một giấc
Mục Khuynh Tuyết nằm sấp bên giường, chống đầu, lẳng lặng mà nhìn chăm chăm mặt ngủ của Thiên Hựu
Thỉnh thoảng lén lút đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Thiên Hựu
An Lương gấp kỹ quần áo để ở một bên, vừa quay đầu lại thì thấy được Mục Khuynh Tuyết lại dùng ngón tay chọt khuôn mặt của Thiên Hựu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu
“Ngươi đừng đem nàng dằn vặt tỉnh lại, nàng ngủ cạn”
Mục Khuynh Tuyết bĩu môi, không tình nguyện thu tay về
“Ta vẫn cảm thấy tính cách Thiên Hựu như ngươi, hôm nay mới phát hiện, vẫn là càng giống như ta một ít!” Quay đầu lại liếc nhìn An Lương, đắc ý nhíu nhíu mày
An Lương cười khẽ, “Địa phương nàng giống ngươi rất nhiều”
“Nha? Tỷ như?” Mục Khuynh Tuyết ánh mắt sáng lên
“Tỷ như…”
An Lương hé miệng nở nụ cười, “Cắn người”
“Ngươi!”
Mục Khuynh Tuyết vừa nghe lời này thì xù lông, mắt thấy muốn tuốt ống tay áo giảng đạo lý với nàng rồi
“Được rồi, cẩn thận cánh tay” An Lương âm thanh vừa hòa hoãn, trực tiếp đi tới đè lại bờ vai của cô
Lại nói Văn Khúc này, lẫm lẫm liệt liệt vén rèm vào phòng, vừa tiến đến đã nhìn thấy hai người thân mật như vậy, biết rõ ràng chính mình lúc này nên yên lặng quay người đi ra ngoài, nhưng lại một mực không khống chế được lòng xem cuộc vui này
“Văn Khúc đến rồi” An Lương nghiêng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-rong-hon/1503643/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.