“An đại nhân, nạn dân họ đều an trí xong rồi, vừa rồi ta đi nhìn một vòng, trêи căn bản cũng đều ngủ rồi, mặt khác lại phái mấy người đi tìm châu phủ đại nhân” 
“Ừ được, ngươi cực khổ rồi, nghỉ ngơi đi” 
An Lương gật gù, chỉ chỉ một tấm chiếu một bên vừa dùng cỏ tạp dư lại giúp Văn Khúc trãi, quay đầu tiếp tục lật xem quyển sách trêи tay 
“Làm phiền đại nhân phí tâm” 
“Đại nhân….” 
“Văn Khúc, ngươi và ta cũng coi như là người quen cũ, vẫn là gọi ta An Lương đi.” 
“Ừ… An…. An Lương… Cái kia, tướng quân thế nào rồi?” 
An Lương quay đầu lại nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, “Hết sốt rồi, ngủ một ngày, phỏng chừng một hồi thì sẽ tỉnh lại” 
“Đúng rồi, còn có nước nóng không?” 
“Nước nóng ngược lại có rất nhiều” Văn Khúc gật gù 
“Ừ, một hồi nàng dậy, cho nàng ăn một chút gì, uống chút nước nóng, lại cẩn thận ngủ một giấc, ngày mai chắc cũng không có gì đáng ngại rồi” 
Văn Khúc nhíu mày 
“Nhưng mà chúng ta bây giờ không đồ ăn, cả khẩu phần lương thực của các binh sĩ cũng đều ăn sạch rồi” 
“Ta đây còn có non nửa khối bánh, dù sao cũng tốt hơn không có gì” 
“Ngươi không ăn sao? Ngươi cũng một ngày một đêm không ăn đồ rồi chứ?” 
“Ta không sao, nàng là bệnh nhân” 
Văn Khúc không cần phải nhiều lời nữa, nhìn chằm chằm chân nến trêи đất trực tiếp ngốc 
“Khụ….” Mục Khuynh Tuyết trêи chỗ ho nhẹ một tiếng, trở mình, đoán chừng là ngủ nóng rồi, duỗi một tay cánh tay đặt ở bên ngoài 
An 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-rong-hon/1503594/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.