"Tỷ nói gì?" Kỳ Nguyệt khiếp sợ nhìn đại hoàng tử phi.
"Bổn cung nói lúc trước ta nên giết chết hai mẫu tử các ngươi, có vậy thì hôm nay bổn cung cũng không phải chịu nhiều khuất nhục như vậy." Đại hoàng tử phi rống to nói.
"Nương nương, nương nương...." Tỳ nữ nhỏ giọng nhắc nhở đại hoàng tử phi.
"Im miệng! Ta đã dám nói thì cũng không sợ tiện nhân này biết. Mạng sống của ngươi là ở trong tay ta, nếu ta muốn ngươi quỳ thì ngươi cũng không được đứng, ta muốn cho ngươi chết thì ngươi cũng đừng nghĩ mình được sống sót."
Kỳ Nguyệt nắm chặt bàn tay mình, nàng vốn đã điều tra được mẫu thân mình không phải chết vì bệnh. Hiện giờ lại nghe chính miệng tỷ tỷ nói sự thật, ai cũng có thể tưởng tượng được Kỳ Nguyệt đã khiếp sợ biết bao nhiêu. Nàng vốn đơn thuần thiện lương, dù tỷ tỷ đã hại chết hài tử mình đang mang trong bụng thì nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Thế nhưng hiện tại sẽ không, nàng muốn mẫu tử bọn họ cùng toàn bộ gia tộc Vương gia sẽ bị chôn cùng với hài tử của mình.
Hôm nay nhìn thấy đại hoàng tử phi càn quấy hung hăng, thậm chí còn muốn lao đến cho Kỳ Nguyệt một cái tát thì U Nhược cũng tiến lên chắn trước mặt Kỳ Nguyệt một bước. Cuối cùng, cái tát ấy rơi trở lại trên mặt Tĩnh Nguyệt thậm chí còn in năm dấu tay trên khuôn mặt nàng, mạnh đến nỗi khiến Tĩnh Nguyệt phải lảo đảo nằm dài trên mặt đất, trông thật thê thảm.
"A, mặt của ta, mặt của bổn cung."
"Nương nương, nương nương, người đừng đụng vào, đừng chạm vào ta."
Kỳ Nguyệt đứng trơ mắt nhìn người tỷ tỷ thường hay tra tấn mình, giờ lại có kết cục như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy hả hê đôi chút.
"Nguyệt phi nương nương, đại Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, hoàng tử đã sai người đưa tới một vài món đồ trang sức để nương nương tuỳ ý chọn lựa. Nương nương vẫn nên trở về trước thôi. Lúc này sợ rằng đại hoàng tử phi cũng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ của nàng."
Kỳ Nguyệt gật gù: "Tỷ tỷ, tỷ tự chăm sóc chính mình, muội muội đi trước."
Kỳ Nguyệt xoay người, khóe miệng đồng thời nhếch lên, mặc cho Tĩnh Nguyệt lên tiếng chửi rủa ở phía sau.
Hoàng cung Bắc Yến quốc
Với thân hình phì độn, hoàng đế đang nằm lăn lộn cùng mỹ nhân khiến chiếc giường đã không còn chịu nổi sức nặng nên vang lên vài tiếng két két. Kế tiếp là tiếng thở gấp của một nữ nhân còn ở độ tuổi thanh xuân, hơn nữa làn da nàng trắng mịn khiến hoàng đế say đắm ngắm nhìn.
Mỹ nhân đang nằm trên long sàn cao quý ngay lập tức đẩy mạnh thân hình to lớn của hoàng đế Bắc Yến ra xa, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa chính, sau đó xoay qua nói: "Bệ hạ, hai vị tỷ tỷ đến rồi."
Hoàng đế cau mày khó chịu, cảm thấy trống rỗng vì bị thân thể của mỹ nhân rời xa. Hắn lên giọng: "Không cần quan tâm hai lão kia. Mỹ nhân, đến đây, chúng ta tiếp tục."
"Vâng. Thần thiếp tuân chỉ. Ha ha ha "
Bên trong lại truyền ra tiếng cười sảng khoái khiến hoàng hậu và quý phi cùng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt âm trầm suy sụp. Gần đây, hoàng đế đang bị yêu nữ này mê hoặc, thậm chí hắn phản bác tất cả các chủ ý của nàng. Yêu nữ này lại cực kỳ xinh đẹp, dáng dấp mê người, đúng thật là một mỹ nhân.
"Bệ hạ, thần thiếp có việc khởi bẩm." Hoàng hậu hô lớn.
"Có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói, đừng quấy rầy trẫm đang vui vẻ.."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn quý phi, trong ánh mắt của đối phương đều đằng đằng sát khí.
"Hoàng hậu nương nương, nếu chúng ta không dạy dỗ người Uyển phi này một chút, e rằng nàng cũng sẽ không biết vị trí của nương nương." Quý phi nói.
Hoàng hậu nhìn thị vệ đứng canh gác trước cửa thì rống to: "Tránh ra cho bổn cung."
"Hoàng hậu nương nương, bệ hạ đã có chỉ thị rằng bất luận là kẻ nào cũng không được phép vào trong."
"Cút ngay!"
"Hoàng hậu nương nương, người cũng đừng náo loạn, hiện tại hoàng thượng chỉ sủng hạnh Uyển phi nương nương. Đã một tuần trăng rồi (một tháng) người cũng không chịu rời khỏi Uyển phi nương nương, hay là nương nương về trước đi."
"Hoàng công công, ngươi tránh ra cho bổn cung."
Hoàng công công cau mày nói: "Hoàng hậu nương nương, người trở về đi."
"Hoàng công công, Hoàng hậu nương nương chính là bề trên của lục cung chi chủ (người đứng đầu sáu cung). Ngay cả đến hoàng thượng cũng phải nể mặt hoàng hậu vài phần. Hiện giờ hoàng hậu đang muốn vấn an, vì sao ngươi cứ ngăn cản?"
Quý phi đỡ tay hoàng hậu nương nương nói tiếp: "Tỷ tỷ, thần thiếp dìu người vào trong."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn quý phi, tuy rằng hai người bọn họ không hợp nhau nhưng vì đang có chung một kẻ địch nên thời điểm này bọn họ vẫn quyết định đứng chung một chiến tuyến. Trong một số trường hợp, kẻ địch chính là bằng hữu.
"Người đâu, bắt bọn họ mang đi."
Từ trước đến giờ hoàng hậu luôn là lôi lệ phong hành (nghĩa gốc: sấm vang gió cuốn, ý nói một người có tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ),hiện giờ cũng không để ý đến thái giám bên cạnh hoàng thượng cũng là một tay cao thủ, công phu cũng không thua các cận vệ là mấy. Nàng thực sự quá bất cẩn nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay. Trước đây nàng đã từng khiến cho nhiều đứa khác biến mất thì hiện tại nàng cũng có thể làm cho con tiện nhân này giống vậy.
"Ầm!"
Hoàng hậu đẩy cửa ra nhìn hoàng đế đang nằm trên giường hưởng thụ, tướng mạo dâm đãng của hắn khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Hoàng đế nhìn hoàng hậu xông xông bước vào thì hắn giận dữ ngồi dậy, mọi hứng thú đều bỗng như tan biến đâu mất.
Bàng Lạc Băng bĩu môi, còn hoàng đế yêu thương vỗ vỗ mặt nàng.
Bàng Lạc Băng không cam lòng, ngồi dậy vuốt tóc mình lại cầm quần áo hơi sửa sang lại một chút, sau đó cúi đầu hành lễ.
“Thần thiếp bái kiến bệ hạ.” Hoàng hậu và quý phi nương nương cũng cúi đầu hành lễ.
Hoàng đế nhìn hoàng hậu, đi thẳng tới bên cạnh Bàng Lạc Băng nói: “Uyển Nhi, ngươi cũng mau mau đứng lên, tuyệt đối không nên quỳ lâu.”
Bàng Lạc Băng đắc ý liếc mắt nhìn hoàng hậu, sau đó lại nhẹ nhàng gật gù nép phía sau lưng hoàng đế, dáng vẻ dường như rất sợ sệt.
Hoàng hậu thấy hoàng đế cũng không có phản ứng gì với ý của mình, nàng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Tâu bệ hạ.”
“Câm miệng!”
Hoàng đế đột nhiên nổi giận, xoay người ra tay tát vào mặt hoàng hậu một cái khiến nửa khuôn mặt nàng in hình năm dấu tay của hoàng thượng.
Quý phi đứng bên cạnh thấy vậy thì hoảng sợ hô to: “ Mau mau đỡ hoàng hậu đứng dậy.”
“Hoàng thượng, sao ngài lại không phân biệt tốt xấu lại ra tay đánh tỷ tỷ?”
“Hừ! Hai người các ngươi muốn làm gì, trẫm rất rõ. Chuyện năm đó, trẫm không muốn truy cứu các ngươi nhưng hiện tại các ngươi lại muốn giở trò cũ sao?"
Hoàng hậu cười lạnh: “Bệ hạ, ngài là thiên tử, thần thiếp cũng không thể nào can thiệp vào bất cứ quyết định nào của ngài. Thế nhưng, hiện tại ngài chỉ biết sủng hạnh người yêu nữ này, mọi việc triều chính ngài cũng không màng đến, mỗi ngày đại hoàng tử và nhị hoàng tử xin vào cầu kiến cũng không thể gặp được bệ hạ.” Hoàng hậu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, không cam lòng nói.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng nói: “Hóa ra các ngươi chỉ đang lo lắng cho hai tên nhi tử bất tài kia.”
Hoàng hậu nhìn quý phi một lát, lại nhìn hoàng đế nói: “Bệ hạ, các nhi tử và quốc gia đều cần ngài, mời ngài xử tử yêu nữ này.”
Bàng Lạc Băng sợ hãi đến nỗi nước mắt chảy xuống, nàng nhìn hoàng đế nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, chắc chắn hôm nay hoàng hậu nương nương sẽ không tha cho thần thiếp. Vậy bệ hạ cứ xử tử thần thiếp đi.”
“Nàng yên tâm, chỉ cần có trẫm ở đây thì ai cũng đừng hòng làm tổn thương nàng.”
Hoàng đế cẩn thận e dè che chở Bàng Lạc Băng, còn Bàng Lạc Băng cũng nín khóc mỉm cười.
Lúc này sắc mặt khó coi của hoàng đế mới dần chậm rãi hòa hoãn hơn.
Bàng Lạc Băng nhìn hoàng hậu với ánh mắt không cam lòng, cũng biết lòng hoàng hậu chắc đang muốn giết chết mình. Thế nhưng, Bàng Lạc Tuyết chỉ cho nàng một khoảng thời gian có hạn, nếu ngày hôm nay nàng không giết được hai tiện nhân này, sợ là người chết chính là nàng.
“Cút ngay, đừng đụng vào bổn cung.” Hoàng hậu mạnh mẽ dùng một lực lớn đẩy Bàng Lạc Băng ra.
Bụng Bàng Lạc Băng mạnh mẽ đập vào cạnh bàn, nàng la hét thất thanh: “A!”
Bàng Lạc Băng kêu gào lên đau đớn, thân thể bất động nằm trên mặt đất, giữa hai chân còn có dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Hoàng hậu và quý phi nương nương nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ có lẽ có điềm chẳng may.
“Người đâu, gọi thái y vào đây.”
Ánh mắt hoàng đế đỏ ngầu nhìn hoàng hậu: "Nếu Uyển phi xảy ra việc gì thì trẫm cũng muốn hai người các ngươi đền mạng, quân vô hí ngôn (Quân vô hí ngôn. Chữ Hán là 君無戲言, nghĩa là quân vương không nói chơi).” Nói xong, hắn xoay người nhẹ nhàng ôm Uyển phi đặt trên giường.
Hoàng hậu nhìn hoàng đế nổi giận như con báo thì cũng sợ hãi. Nàng nhớ lại đã từng có lúc hắn cũng sủng ái nàng như thế, thậm chí còn có thể nhắm mắt làm ngơ tất cả môi chuyện sai trái của nàng mà hiện tại đến phiên nàng phải đền trả.
“Thần thiếp… thần thiếp chỉ muốn một lòng trừ gian vì bệ hạ mà thôi. Yêu nữ này ở bên cạnh hoàng thượng chính là mối nguy hại cho Bắc Yến chúng ta.”
“Quý phi, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
Hoàng đế nhìn chằm chằm quý phi, trong đôi mắt giống như muốn đem nàng xé nát thành từng mảnh. Quý phi cũng suy nghĩ một chút cho nhị hoàng tử, lấy hết dũng khí nói: “Thần thiếp cũng có cùng ý với hoàng hậu nương nương. Vì yêu nữ này suốt ngày ở bên cạnh bệ hạ nên bệ hạ mới như vậy. Chỉ cần hoàng thượng loại trừ yêu nghiệt này là được.”
Hoàng hậu đắc ý nhìn hoàng đế, hiện tại mặc dù nhi tử của nàng và nhi tử của quý phi nương nương là kẻ địch nhưng nếu hoàng đế cứ nghe lời của con yêu nữ này thì cũng chắc gì hắn không ra tay với các nàng. Nếu chỉ ngồi chờ chết thì chi bằng các nàng chủ động xuất kích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]