Edit: Sóc Là Ta
Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn hoàng cung, đem đồ vật giao cho Thích Dao.
"Đây là lần cuối muội dẫn Tiểu Tứ tử trở về đây. Ngày hôm qua hắn đòi đến đây nên Thương Dực đã dẫn hắn đến đây." Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ tử nói.
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Tứ tử đều là nước mắt.
Ánh mắt Thích Dao cũng dần phiếm hồng.
"Được rồi, đi nhanh đi, đi lối này thì có thể ra khỏi hoàng cung rồi." Thích Dao khoát tay nói.
Bàng Lạc Tuyết gật gù, cũng tự mình đội mũ lên đầu, mặc thêm y phục cho Tiểu tứ tử và ôm hắn ra ngoài cửa xe ngựa.
"Tỷ tỷ Thích Dao có đến thăm ta không?" Tiểu Tứ tử nhìn ra cửa sổ xe ngựa nói.
"Đệ yên tâm, nàng yêu thương đệ như vậy sẽ nhất định đến thăm đệ." Bàng Lạc Tuyết xoa đầu hắn, cũng nhẹ nhàng dụ dỗ hắn ngủ yên.
"Vương gia, ngài thật sự không đi theo sao?"
Bơi nhìn Triệu Chính Dương đang ngắm nhìn chiếc xe ngựa của Bàng Lạc Tuyết dần rời đi mà thân thể hắn có dáng vẻ như đang muốn chết.
"Lần này Tuyết Nhi trở về cũng không muốn gặp ta, xem ra nàng đang khổ tâm lắm đây."
Miệng Bơi vừa muốn nói gì nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ hóa thành một trận thở dài.
Ba ngày sau
Bên trong hoàng cung là không khí tưng bừng náo nhiệt, mà người vui vẻ nhất chính là lão hoàng đế kia. Lần này nhìn hắn trông càng ngày càng khoẻ ra, cũng càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124486/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.