Edit: Sóc Là Ta
Thái độ của hoàng hậu khiến Triệu Chính Dương kinh hãi.
"Mẫu hậu bớt giận."
Hoàng hậu mạnh mẽ vỗ tay trên bàn "Bớt giận sao? Con nhìn xem mình đã làm ra chuyện tốt gì. Tuyết Nhi chịu gả cho con, đó là phúc phần mà đời trước con đã tu luyện mới có, đã không biết cảm ơn, ngày đầu tiên tân hôn lại khiến Vương Phi tức khí. Con, con, con, con xem con có cái gì tốt?"
Hoàng hậu tỏ vẻ bất lực, dáng vẻ tức giận nói không nên lời khiến Bàng Lạc Tuyết cũng sợ hết hồn.
"Mẫu hậu, người đang mang thai, tuyệt đối không thể nổi giận." Bàng Lạc Tuyết tiến lên đỡ hoàng hậu.
Nhược Phương bưng tới một chén trà, Triệu Chính Dương đón nhận.
"Mẫu hậu, kính xin người hạ hoả, hài nhi biết sai rồi."
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Triệu Chính Dương một cái, lại kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết Nhi cũng đừng chấp nhặt với hắn. Đứa bé này bình thường cũng không phải như vậy."
"Nhi thần hiểu, mẫu hậu, mong mẫu hậu hạ hoả, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng." Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết. Mẫu hậu đã nhận trà của hắn cũng xem như là đã tha thứ cho hắn.
Hoàng hậu liếc mắt ra hiệu cho Nhược Phương, Nhược Phương gật gù.
"Lại đây Tuyết Nhi, đây là lễ vật của mẫu hậu tặng con." Hoàng hậu cười híp mắt cầm chiếc hộp mở ra.
"Đây là lễ vật lúc ta được gả tới đây, Hoàng thái hậu đã tặng ta. Hôm nay ta tặng lại cho các con hi vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124459/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.