Trong cung điện Vũ Dương, hoàng đế mở mắt ra, đôi mắt như thanh tỉnh không còn dáng vẻ buồn ngủ hay mệt mỏi nào.
"Tâu hoàng thượng, công chúa Vũ Dương đã đi ra ngoài." Vương công công nói.
"Nha đầu này quá thông minh, còn dám hạ dược ta nữa."
"Tâu hoàng thượng, người có muốn đem nhốt công chúa Vũ Dương lại không?"
"Không cần lo lắng, nha đầu kia cũng đắc tội không ít người. Lần này nếu ta không để hoàng hậu trừng phạt nàng thì nàng cứ ỷ lại vào trẫm." Hoàng đế vừa xoay viên đan dược trong tay mình vừa nói.
"Ngươi âm thầm đem viên đan dược này đến thái y điều tra xem bên trong dược chứa gì?"
"Tuân lệnh bệ hạ. Bệ hạ yên tâm, lão nô sẽ giao cho người đáng tin làm việc này."
Vương công công xin cáo lui, một đườngDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, đi thẳng đến nơi vắng vẻ nhưng hắn không đi đến viện thái y mà đi đến nơi lãnh cung xa xôi kia.
"Cộc … cộc…." Sau ba tiếng, cửa phòng cũng mở.
"Vào đi."
Bên trong truyền đến một giọng của nam nhân.
Vương công công đẩy cửa ra, nhìn Tấn vương đang đứng bên giường hành lễ nói: "Bái kiến Vương gia."
"Ừm."
Vương công công nói tóm tắt lại câu chuyện: "Vương gia, hoàng thượng đã biết chuyện của công chúa Vũ Dương."
Tấn vương cười giễu nói: "Phụ hoàng thực sự có ý nghĩ kỳ lạ nhưng Vũ Dương cũng có thể làm đối tượng nghiên cứu của người."
"Vương gia, viên dược này?" Vương công công lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124441/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.