Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn Bàng Quốc Công. Trong lòng nàng, phụ thân vốn là một người cổ hủ. Dù tên tiểu tử kia nói Tiểu Tứ Tử là nhi tử ruột thịt chứ không phải là dưỡng nhi thì với tính cách của hắn, chắc hẳn hắn cũng sẽ bác bỏ lời nói đó. Thế nhưng không ngờ một nhi tử như vậy lại khiến hắn yêu thích, thậm chí hắn còn chủ động viết chữ mẫu cho Tiểu Tứ Tử. Chả trách Bàng Sách nói nàng đã nhặt được kho báu.
Bàng Quốc Công nhìn Tiểu Tứ Tử đang trốn trong lồng ngực Dương thị thì nhìn tiểu hài tử nói: "Tiểu Tứ Tử, ngoan, đừng lo lắng, mọi thứ trong phủ Bàng Quốc Công đều do ta định đoạt. Dù con và ca ca ra ngoài, bất cứ điều gì con nói thì ca ca cũng phải nghe theo con. Huống hồ Bàng gia chúng ta sao lại có thể sợ một người ngoài."
Tiểu Tứ Tử nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Bàng Quốc Công, lại nhìn Dương thị, sau đó nói với Bàng Quốc Công: "Ca ca cũng nghe con vậy phụ thân thì sao?"
Bàng Quốc Công và Dương thị nhìn nhau nói: "Dĩ nhiên cũng nghe lời con."
Bàng Lạc Tuyết buồn cười, tên tiểu tử này giống như vị hoàng đế nhỏ, muốn sai khiến tất cả mọi người trong phủ Bàng gia đây mà.
"A! " Tiểu Tứ tử vuốt chiếc cằm tròn tròn của mình, suy nghĩ một chút nói: "Nếu con là chủ nhân thì con có trách Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhiệm phải bảo vệ phụ thân, mẫu thân, còn có tỷ tỷ, ca ca, còn có trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124436/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.