Chương trước
Chương sau
Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn Bàng Quốc Công. Trong lòng nàng, phụ thân vốn là một người cổ hủ. Dù tên tiểu tử kia nói Tiểu Tứ Tử là nhi tử ruột thịt chứ không phải là dưỡng nhi thì với tính cách của hắn, chắc hẳn hắn cũng sẽ bác bỏ lời nói đó. Thế nhưng không ngờ một nhi tử như vậy lại khiến hắn yêu thích, thậm chí hắn còn chủ động viết chữ mẫu cho Tiểu Tứ Tử. Chả trách Bàng Sách nói nàng đã nhặt được kho báu. 

Bàng Quốc Công nhìn Tiểu Tứ Tử đang trốn trong lồng ngực Dương thị thì nhìn tiểu hài tử nói: "Tiểu Tứ Tử, ngoan, đừng lo lắng, mọi thứ trong phủ Bàng Quốc Công đều do ta định đoạt. Dù con và ca ca ra ngoài, bất cứ điều gì con nói thì ca ca cũng phải nghe theo con. Huống hồ Bàng gia chúng ta sao lại có thể sợ một người ngoài."

Tiểu Tứ Tử nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Bàng Quốc Công, lại nhìn Dương thị, sau đó nói với Bàng Quốc Công: "Ca ca cũng nghe con vậy phụ thân thì sao?"

Bàng Quốc Công và Dương thị nhìn nhau nói: "Dĩ nhiên cũng nghe lời con."

Bàng Lạc Tuyết buồn cười, tên tiểu tử này giống như vị hoàng đế nhỏ, muốn sai khiến tất cả mọi người trong phủ Bàng gia đây mà.

"A! " Tiểu Tứ tử vuốt chiếc cằm tròn tròn của mình, suy nghĩ một chút nói: "Nếu con là chủ nhân thì con có trách Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhiệm phải bảo vệ phụ thân, mẫu thân, còn có tỷ tỷ, ca ca, còn có trưởng tức Trường Nhạc, thậm chí phải bảo vệ di nương thật tốt."  

Thích Dao bất mãn trừng mắt nhìn Tiểu Tứ Tử: "Tiểu tử này, thế mà lại quên ta."

Tiểu Tứ tử cười híp mắt nói: "Bởi vì tỷ tỷ Thích Dao rất lợi hại, tỷ sẽ bảo vệ ta."

Giọng nói mềm mại khiến người ta nghe như gió xuân ấm áp đang thổi tới. Ngược lại có người yêu mến tiểu hài tử, lại có kẻ không chút động lòng.

"Bàng Quốc Công, tiểu tử này không rõ lai lịch, nếu ngài thương yêu hắn như vậy thì chắc chắn là nhi tử của ngài rồi." Vương Nam lạnh giọng nói.

Thích Dao bước đến chỉ vào mũi Vương Nam nói: "Ngươi cho rằng ai cũng tiểu nhân giống ngươi sao? Tiểu tử này danh chính ngôn thuận được lão gia và mẫu thân yêu thương khiến ngươi ganh ghét sao? Ta chỉ sợ sau này cả Hầu gia các ngươi đều dâng cho tiểu tử này đấy."

Vương Nam nhìn xuống đất, hôm nay hắn không hoàn thành mục đích của mình thì sao có thể an tâm rời đi. 

Thích Dao vốn chỉ muốn gây xích mích để ly gián, bây giờ nhìn thấy mình đã đạt được mục đích rồi thì tự dưng cũng đắc ý. Lúc này lão phu nhân nói một câu khiến  Vương Nam bừng tỉnh: "Chuyện này để sau này hãy nói. Tôn nhi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, người làm cô cô như ngươi cũng đừng quá câu nệ."

Vương Nam lạnh lùng rên một tiếng, thầm nghĩ: "Nữ nhân nhà này thực sự khó chơi, suýt chút nữa khiến mình nói hết chuyện kia ra rồi."

"Lúc trước, Thích gia phạm tội phản quốc, tư thông với địch. Vậy cũng không trách Đại tiểu thư Thích gia cũng giống vậy, không ngờ lại làm chủ một thanh lâu. Thật xấu hổ biết bao."

Lời nói của lão phu nhân thật tàn nhẫn, Thích Dao tức giận đến nỗi khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng nhưng rốt cuộc nàng cũng không nói lại câu nào. Nghe vậy, Lâm Thanh đứng lên nói: "Lão phu nhân, ngài lớn tuổi như thế thì cũng nên tích  đức đi thôi."

"Ta tưởng là ai, hóa ra là đại công tử của nhà Lâm đại học sĩ. Phủ Đại học sĩ rất có quy tắc mà sao ngươi lại liên quan đến một nữ nhân thanh lâu như vậy. Mà ta cũng nghe nói đại tiểu thư ở Thượng Quan gia và Lâm công tử muốn thành thân. Hay lâu chủ Thích Dao dự định làm thiếp của ngươi?"

Lâm Thanh sốt ruột nhìn Thích Dao, lại phát hiện Thích Dao căn bản không thèm ngó ngàng đến hắn. Lúc này tâm tư hắn như chìm xuống, không biết dũng khí đến từ nơi đâu, hắn bước đến kéo tay Thích Dao, cũng thuận thế đem chiếc vòng tay vốn lúc trước nàng trả lại hắn lồng vào cổ tay nàng. Sức lực Lâm Thanh khá lớn khiến Thích Dao không thể ra tay đánh hắn ngay trước mặt mọi người. Nàng đành tùy ý để hắn đeo chiếc vòng vào cổ tay mình. 

Lâm Thanh kéo tay Thích Dao nói: "Ta - Lâm Thanh - đời này chỉ có thể yêu một mình Thích Dao và cũng chỉ thành thân với duy nhất một mình nàng thôi. Nếu ta có sai lời thì tình nguyện bị thiên lôi đánh."

Lâm Thanh nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn Thích Dao. Còn Thích Dao bị lòng bàn tay như có lửa nóng kia làm giật mình nhưng trái tim lại ấm áp lạ thường.

"Được, đây mới là một nam tử, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..hán đại trượng phu." Tô Ấp đứng lên nói.

Lâm Thanh và Tô Ấp cùng yêu mến một người là Thích Dao. Ngoài ra, Tô Ấp cũng nhìn ra được cảm tình của Lâm Thanh nhưng vì hai người là tình địch và cũng là bằng hữu nên hắn đành khổ não yên lặng nhìn cả hai sánh bước bên nhau. 

"Lâm Thanh, cuối cùng huynh cũng làm được." Bàng Sách cũng nói.

Đối mặt với nhiều người chúc phúc thì đột nhiên một giọng nói phản đối vang lên.

"Thanh ca ca, huynh thật sự không thương Uyển Nhi sao? Sao huynh lại như vậy? Người huynh nên thành thân là muội mới phải. Muội hận huynh."

Thượng Quan Uyển Nhi tan nát cõi lòng quát lớn. Nàng từng bước từng bước đi tới trước mặt Thích Dao và Lâm Thanh, ánh mắt đỏ như máu, sự thù hận rõ ràng thể hiện trên khuôn mặt kiều diễm chỉ vào Thích Dao nói: "Có điều nàng ta vốn là một cô nương lầu xanh, nói không chừng cũng sớm mất đi sự thuần khiết rồi. Một nữ nhân như vậy làm sao xứng với Thanh ca ca."

"Câm miệng, không được phép nói như vậy, mặc kệ nàng có xuất thân thế nào, lớn lên thành hình dáng ra sao, ta đều sẽ yêu nàng. Bởi vì trong lòng ta luôn nhận định Thích Dao chính là nữ nhân ta yêu."

"Ngươi…. Ngươi….. ngươi…… Các ngươi giỏi lắm. Ngược lại ta thật sự muốn xem các ngươi đến với nhau được bao lâu. Ta sẽ không chúc phúc các ngươi." Nói xong, nàng bụm mặt chạy đi.

Lâm Thanh nhìn bộ dáng mẫu thân cùng phụ thân mình đang đứng đó nhìn mình, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ.

Lâm Thanh biết hắn cùng Thích Dao đến với nhau, trở ngại lớn nhất chính là phụ thân và mẫu thân mình. Tuy rằng hắn là hài tử hiếu thuận nhưng khi đối diện với ái tình thì hắn vẫn muốn tranh lấy nàng.

"Thanh nhi, ngươi cần phải suy nghĩ kĩ, nếu ngươi không chịu thành thân với Uyển Nhi thì cũng xem như chúng ta không có nhi tử như ngươi. Ta thật không hiểu tại sao ngươi không thích một tiểu khuê nữ thuần khiết lại một mực đòi thành thân với một vũ nữ."

"Lâm đại học sĩ, mong ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm. Thích Dao chính là dưỡng nhi của ta mà nàng cũng là huyền chủ. Nếu Lâm gia xem thường phủ Bàng Quốc Công chúng ta thì chắc ngài cũng xem thường cả hoàng gia." Đại phu nhân bất bình nói.

Lâm phu nhân biết tính tình phu quân không được kiềm chế, cũng biết phủ Bàng Quốc Công cũng như hoàng gia là những cấp bậc mà bọn họ không nên đắc tội.

Lâm thị nói: "Mong phu nhân bỏ qua, lão gia nhà ta không phải có ý đó."

"Tốt nhất là không phải, nếu để cho bệ hạ biết thì chỉ sợ Lâm gia cũng sẽ không dễ chịu." Giọng đại phu nhân có chút khó chịu nói.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Thích Dao nắm tay Lâm Thanh thì ra hiệu với hắn. Lâm Thanh hiểu ý dẫn Thích Dao ra ngoài.

Lão gia Lâm gia tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh, mọi người lại luống cuống tay chân giúp đỡ dìu lão gia Lâm vào nghỉ ngơi. Lâm phu nhân lúc này cũng không để tâm đến nhi tử mình nữa mà chỉ lo lão gia Lâm có bề gì rủi ro. 

Trước khi trở về, phu nhân Lâm còn nói xin lỗi với đại phu nhân, nàng nói cũng do mình và lão gia quá nóng giận mạo muội xông tới đây nên mong đại phu nhân thứ lỗi. Nghe xong, Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy thả lỏng, không tiếp tục chấp nhất nữa. 

Sau khi Lâm gia rời đi, Thượng Quan gia cũng cáo lui. Mà Vương gia thấy mình cũng đã đắc tội với hai nhà họ Lâm và nhà Thương quan gia rồi. Vốn lão phu nhân có ý đồ xấu muốn khiêu khích phủ Bàng Quốc Công, nếu hôm nay Bàng Quốc Công xảy ra chuyện gì thì lão cũng tự nhiên đổ tội cho hai nhà kia, đặc biệt là Thượng Quan gia còn có một nhi tử chính là ca ca của Thượng Quan Uyển Nhi. Vừa nãy nhìn ánh mắt hắn, chắc chắn hắn đã nhận ra ý đồ của mình. 

"Thưa Bàng Quốc Công, mẫu thân ta cũng vì sốt ruột thương tiếc cho muội muội ta mà mạo phạm, hay Bàng Quốc Công làm người tốt, giải quyết ổn thỏa cho lão được không?"Lúc này nhi tử bên cạnh lão phu nhân lên tiếng nói.

Bàng Quốc Công  nhìn Dương thị một chút gật gù: "Nếu muốn gặp nàng, ta sẽ dẫn các ngươi đến thăm."

Bàng Lạc Tuyết nhìn thái độ đột nhiên chuyển biến của Vương gia thì cảm thấy dường như không ổn nhưng cảm giác này cũng chỉ lướt qua. Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết không để tâm đến chuyện đó nữa vì dù gì người cũng đã đi xa rồi.

Hết chương 307.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.