Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy đôi tình nhân âu yếm ngọt ngào ở đó, nàng thở dài, quay lưng rời đi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn những đóa hoa nở rộ trong sân thì đã rõ hai người kia đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để có được, bây giờ khí trời đã rất lạnh, hoa ở nơi này vừa đến vụ, có thể chịu rét để nở đã là không tệ rồi, vậy mà hoa cỏ ở đây còn nở cùng lúc.
Đi vào nhìn kỹ, phía sau mỗi chậu hoa đều có một lò sưởi tinh xảo nho nhỏ, một chút ấm áp lại dâng lên trong lòng, bên trong thoang thoảng mùi hương hoa, bên trong viện có một mùi hương dịu ngọt.
“Thật là có tâm.”
Bàng Lạc Tuyết quay đầu nhìn cặp tình nhân đang ôm nhau, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt, e rằng cả đời này mình không thích hợp với ái tình.
Bàng Lạc Tuyết không nhìn thấy, ở nơi đó, có một giàn hoa cao cao che lấp bóng dáng của Triệu Chính Dương, Triệu Chính Dương nhìn vẻ mặt xuất thần của Bàng Lạc Tuyết, trái tim co rút đau đớn.
Triệu Chính Dương đặt tay lên lồng ngực của mình, nơi này vô cùng đau đớn, thật khiến người ta thống khổ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn giàn trồng hoa rồi quay đi, Liên Diệp và Liên Ngẫu đều bận rộn chào hỏi khách nhân.
Bạch Chỉ và Bạch Đinh xuất hiện ở bên cạnh Bàng Lạc Tuyết.
Bạch Đinh cắn môi, rầu rĩ nhìn Bàng Lạc Tuyết.
“Có lời gì cứ nói đi.”
Bàng Lạc Tuyết đứng trước giàn trồng hoa, nhìn đoàn người lui tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124431/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.