Chương trước
Chương sau
Bên này Bàng Lạc Băng vô cùng hài lòng, thế nhưng bên kia thì không nói được rồi.

Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ vô cùng hạnh phúc, cùng nam nhân mình yêu bái đường thành thân, lại vừa mới được tỳ nữ dìu vào tân phòng, chỉ là tỳ nữ bên người nàng là Liên Diệp đang đeo mặt nạ da người giả làm Cúc Thanh, lặng lẽ theo một bên.

Một điểm đặc biệt của căn phòng này là tuy căn phòng này cũng không quá xa nhưng bên trong lại vô cùng quỷ dị.

Cả hai căn phòng đều được trang trí bằng những vật dụng màu đỏ thẫm, thế nhưng cách bố trí bên trong lại không giống nhau.

Liên Diệp đỡ Bàng Lạc Vũ ngồi ở trên giường, cái giường này lớn hơn giường bình thường ba đến bốn lần.

Bàng Lạc Vũ thận trọng ngồi ở phía trên, nhìn khăn hỉ che mặt, trong lòng đắc ý vô cùng.

“Vương gia đâu rồi?”

Trong giọng nói của Bàng Lạc Vũ có thêm mấy phần cao ngạo, như thể hiện tại nàng chính là Vương Phi vậy.

Liên Diệp bĩu môi: “Tiểu thư, Vương gia đang ở bên ngoài cùng tân khách.”

“Hừ! Câm miệng! Từ giờ ngươi nên gọi ta một tiếng Vương phi rồi.”

“Vâng, Vương phi.”

Liên Diệp hành lễ, đi tới bên cạnh bàn rót một chén nước, lặng lẽ hòa tan dược hoàn vào trong nước ngay trước mặt Bàng Lạc Vũ.

“Vương phi, lão phu nhân nói tối nay đại hôn, người khó tránh khỏi mệt nhọc, cho nên đã chuẩn bị sẵn cho người thuốc này, thuốc này là do chính lão phu nhân chuẩn bị.”

Đương nhiên lão phu nhân mà Liên Ngẫu nhắc đến chính là lão phu nhân Vương gia, ngoại trừ ngoại tổ mẫu của nàng ra, cũng sẽ không có ai quan tâm đến nàng như vậy.

“Ah? Xem ra vẫn chỉ có ngoại tổ mẫu thương yêu ta, mang lại đây cho ta đi.”

Bàng Lạc Vũ nhận lấy chén thuốc, dè dặt uống vào.

Liên Diệp gật đầu: “Bây giờ tiểu thư đã là Vương phi rồi, sau này cũng không cần lo lắng gì nữa.”

“Ha! Ngươi nói rất đúng. Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Băng các người cứ chờ đi!”

Bàng Lạc Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vương phi, bây giờ ngươi đã là Vương phi rồi. Sao người còn lo lắng những chuyện này làm gì nữa.”

“Ha ha ha, nhan sắc Bàng Lạc Tuyết khuynh thành như vậy, chỉ sợ vài năm sau, lúc đó không biết nàng sẽ trở nên xinh đẹp đến thế nào nữa, ngươi không nhìn thấy ánh mắt Vương gia nhìn nàng sao? Chỉ sợ là nếu một ngày Vương gia trở thành hoàng thượng, không biết đến lúc đó ta còn có thể giữ được vị trí này nữa hay không.”

Bàng Lạc Vũ tức giận nói.

Liên Diệp không có ý tốt, nhìn hương liệu trong tay mình, cười nhạt: “Vương phi yên tâm, không một ai có thể cướp mất vị trí của người đâu.”

Dưới lớp khăn hỉ, Bàng Lạc Vũ cười cười: “Đúng vậy, không ai có thể cướp đi vị trí của ta. Bằng không ta không ngại giết các nàng, cứ chờ xem, Vương tỷ nhất định sẽ giúp ta diệt trừ con tiện nhân Tuyết nhi kia.”

Bàng Lạc Vũ nở nụ cười.

Liên Diệp mở lư hương ra, thả hương liệu trong tay vào. Một mùi hương từ từ lan ra.

Bàng Lạc Vũ dần lịm đi, nằm ở trên giường.

Liên Diệp hừ lạnh một tiếng.

Liên Diệp nhìn Bàng Lạc Vũ nằm trên giường, cười nhạt. Thương Dực đột ngột xuất hiện bên cạnh nàng.

“Liên Diệp, ngươi đã chuẩn bị xong chưa. Tiểu thư còn đang chờ đó.”

Thương Dực hỏi.

“Được rồi, được rồi, tâm địa Đại tiểu thư quá độc ác. Thật đáng đời.”

Liên Diệp bất mãn nói.

“Thương Dực, người của ngươi chuẩn bị xong chưa?”

“Yên tâm đi. Đều là một lũ háo sắc, tâm địa Tam tiểu thư cũng quá ác độc rồi.”

“Được rồi, nếu tiểu thư đã đồng ý, vậy ngươi dẫn người đến đi, hương liệu ta đã đốt rồi, đã đến lúc Đại tiểu thư cần phải thay y phục rồi.”

“Được, ta sẽ đi dẫn người đến!” Thương Dực gật đầu, dẫn bốn người tiến vào, đều là những thanh niên tráng kiện.

“Ngươi mau đi cởi y phục của nàng đi, nàng sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

Thương Dực nói.

“Yên tâm, ta làm nhanh thôi.”

Liên Diệp cầm cây kéo nói.

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, dù sao Bàng Lạc Vũ cũng là một mỹ nhân của Đông Tần.

Bên trong phòng huân hương chậm rãi cháy hết. Huân hương phiêu tán, vấn vít trong phòng, tràn ngập căn phòng.

Bàng Lạc Vũ dần tỉnh lại. Gương mặt nàng ửng hồng, đối với một nam nhân bình thường, gương mặt nàng lúc này cực kỳ mê người.

Hơn nữa Bàng Lạc Vũ mới mười lăm tuổi, đang ở cái tuổi như hoa như ngọc.

Loại thuốc Bàng Lạc Vũ trúng phải tên là “Cố danh tư nghĩa”, đây là loại thuốc do chính Bàng Lạc Băng thuê người điều chế, thế nhưng Bàng Lạc Tuyết đã thay đổi một chút, khiến nó có thêm tác dụng gây ảo giác, hơn nữa mấy nam nhân này cũng đã uống không ít xuân dược, gương mặt ai cũng ửng hồng.

Bàng Lạc Vũ hành lễ bước tới, y phục trên người nàng đã cởi gần hết, trên người chỉ còn lại một cái yếm nhìn hết sức lộng lẫy, Liên Diệp đã thoa thêm dược liệu lên đó, loại dược liệu này sẽ khiến cho người ta càng ngày càng hưng phấn.

“Vương gia, Vương gia.” Bàng Lạc Vũ mơ màng nói.

Nàng nhìn người đang nằm trên mặt đất, nhếch miệng mỉm cười, tiến lên thì thầm nói: “Vương gia, sao người lại nằm trên mặt đất thế này.”

Bàng Lạc Vũ lảo đảo, ánh mắt nàng mơ màng, không nhìn thấy những thân thể trần truồng trên mặt đất.

“Vương gia, để thiếp hầu hạ người.”

Bàng Lạc Vũ mị hoặc nói.

Nam nhân đang nằm trên mặt đất ung dung đứng dậy, nhìn mỹ nữ trước mặt, ngón tay nàng sờ lấy môi của hắn, bọn hắn đã không chịu nổi từ sớm, cười hèn mọn, vây quanh Bàng Lạc Vũ.

"Bàng Lạc Vũ mới mười lăm hơn tuổi, làn da trắng nõn mịn màng, thật là khiến người ta yêu thích không muốn buông tay…” Hắn cười hèn mọn, bàn tay tà ác của hắn xoa nắn thân thể của Bàng Lạc Vũ.

Bọn họ là một lũ háo sắc, Bàng Lạc Vũ rơi vào trong tay bọn họ, lại rơi vào tình huống thế này, kết quả này có thể tưởng tượng được, trên giường, thân thể của nam nhân nhấp nhô, nữ nhân bên dưới thở gấp.

Sắc mặt vốn đỏ ửng lại càng trở nên mịn màng, chuyện gì đang xảy ra? Nàng rên rỉ.

“Mỹ nhân…” Nam nhân thô bỉ nhìn nàng một cái, rất đúng lúc, nàng tỉnh rồi thì có thể phối hợp với hắn tốt hơn, hắn không cần phải độc diễn một mình nữa rồi.

Nàng mở miệng rên nhẹ, thanh âm mềm yếu nỉ non khiến cho mấy người bọn hắn càng không chịu nổi.

Trong phòng, xuân ý dạt dào, hương diễm bốn phía, thân thể bị dược vật kích thích, bên trong gian phòng vang lên thanh âm mê người, thân thể không áp chế được dục hỏa.

Bên ngoài phòng, tân khách vẫn uống rượu như trước, đến đêm, các tân khách còn chưa rời đi, bỗng nhiên, một tiếng gầm truyền ra từ trong viện, tất cả mọi người đều cả kinh, trong lòng âm thầm suy đoán, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, gia đinh của vương phủ lập tức chạy theo hướng âm thanh truyền tới, xác định được thanh âm kia phát ra từ tân phòng.

Tân khách trong đại sảnh đều đi theo, Bàng Lạc Tuyết cũng tới xem kịch vui, nàng đang chờ vở kịch này đây! Triệu Chính Dương nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt hai người giao nhau, hai người cùng với tân khách cùng đi tới phòng tân hôn.

“Xem ra, có trò hay để xem rồi…” Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng châm chọc nói.

“Đúng vậy, đây chính là vở kịch do một tay Tam muội muội của nàng bày ra, hai chúng ta cũng cần phải hành động, thật là cực khổ.”

“Thật sao? Để xem ngươi phối hợp tốt đến đâu.” Bàng Lạc Tuyết sờ tay lên cằm cười đầy thâm ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.