“Nói đi.” Hoàng Đế thản nhiên nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Hà Thanh, hắn quỳ trên mặt đất, đầu ngẩng cao, không khuất phục, không buông tha.
“Thần muốn tố cáo Tấn vương.”
Hà Thanh đang cầm tấu chương.
“Trình lên đây!”
“Vâng.”
Vương công công tiến lên tiếp nhận tấu chương, đặt trước mặt Hoàng Đế.
Tấn vương thấp thỏm nhìn Hoàng Đế.
Chân mày Hoàng Đế càng ngày càng nhíu chặt.
“To gan!”
Hoàng Đế vỗ long án, mọi người lập tức quỳ xuống nói: “Bệ hạ bớt giận.”
“Xem đi, xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi!”
Hoàng Đế ném tấu chương tới trước mặt Tấn vương.
“Trẫm phái ngươi đi cứu giúp nạn dân, mà ngươi lại dám làm như thế, bí mật tàn sát nạn dân, cho người ám sát nạn dân. Ngươi làm cho trẫm an tâm bằng cách này sao, ngươi xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi, vì muốn lập công mà dám làm như vậy, thật là to gan lớn mật.”
“Hoàng thượng bớt giận, Tấn vương vẫn chỉ là một hài tử, hắn làm như vậy chẳng qua là vì muốn lập công lớn mà thôi.” Hoàng Hậu nói.
Tấn vương lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoàng Hậu, sau đó hắn cúi đầu, thầm nghĩ, hắn làm chuyện này vô cùng kín đáo, vì sao Hà Thanh lại biết.
Tấn vương không biết, mặc dù Hà Thanh là quan thanh liêm, nhưng người nhà của hắn lại ở Đằng Châu, ở đây có rất nhiều lưu dân, người do Hà Thanh phái đi còn chưa kịp tới đây, người của Tấn vương đã giết gần hết người nhà của hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124403/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.