Bàng Lạc Vũ ngồi bên cạnh nhìn trân châu trên đầu Bàng Lạc Băng, đều là những vật phẩm cao cấp nhất mà ngay cả chính mình cũng chưa từng được đeo trên người.
"Tam muội muội, tóc muội có cây trâm trân châu thật đẹp, không biết đó có phải phần thưởng của phụ thân chăng?" Cũng không trách Bàng Lạc Vũ hỏi như vậy, bởi vì trong phủ này Bàng Lạc Băng chính là một tiểu thư thấp nhất, làm sao nàng ta có thể được sở hữu một loại trân châu quý báu như vậy?
Bàng Lạc Băng lại nghĩ đến cảnh tượng lúc nhị tỷ tỷ đưa cho mình vật này. Mặc dù cũng rất yêu thích nhưng nàng vẫn cười nói: "Đêm mai có tiệc rượu, phụ thân nói muốn muội tham gia. Vì đại diện cho bộ mặt của toàn phủ Bàng Quốc Công nên làm sao muội có thể trưng diện qua loa, những thứ này cũng đều là do phụ thân sai người mang tới."
Bàng Lạc Vũ nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Băng cũng đoán được chắc chắn nàng dùng son nước. Thật là đẹp.
"Hừ, ta thấy các ngươi đến đây không chỉ là muốn đưa thức ăn thôi, Băng nhi đừng tưởng rằng có phụ thân làm chỗ dựa thì có thể cướp đi tất cả của ta. Ta nói cho ngươi biết, đã là đồ vật của ta thì không ai được chiếm đoạt hết." Bàng Lạc Vũ trợn mắt nhìn.
"Băng Nhi, xem ra phụ thân nói rất đúng, đại tỷ này thật sự không biết điều. Nếu nàng không cảm kích ý tốt của chúng ta thì chúng ta đi đi."
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn giỏ thức ăn, lại, dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124398/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.