Bàng Lạc Vũ bị giam vào Thính Vũ Hiên, cũng không có cách nào thoát ra ngoài được.
Thu Nguyệt cũng đã chết rồi, ánh mắt Dương thị giờ đây cũng không còn ôn nhu và hòa ái nữa mà chỉ còn lại lạnh lẽo và lạnh lùng.
"Phu nhân, bây giờ Thu Nguyệt đã chết rồi, trong lòng phu nhân cũng có thể giải tỏa những ưu phiền được rồi."
Tử Tước đỡ tay Dương thị chậm rãi dìu nàng trở về.
"Đúng vậy, rốt cục tiện nhân này cũng chết rồi. Có điều đã nhiều năm như vậy, chuyện lúc trước, ta vốn không muốn day dưa mãi không dứt nhưng nàng ta vẫn còn không hết hi vọng. Nếu để cho nàng ta thành di nương, khó tránh lại như thiêu thân cứ bám Bàng Quốc công mãi, chi bằng cứ như vậy tiễn nàng đi. Ngược lại, ta chỉ sợ nếu làm thế thì Thu Nguyệt chết cũng không thể nhắm mắt nên cuối cùng cũng chỉ nhờ Bàng Quốc công – người nam nhân nàng yêu thương nhất – thay ta làm việc này." Dương thị liên tục cười lạnh, nói.
"Còn có lão mụ tử kia......" Tử Tước nói.
"Nếu sự việc đã xong xuôi, cứ dựa theo lời ngươi nói, cho lão ta một châm lên đường xuống suối vàng, không thể trở về nữa.”
"Vâng, phu nhân, nô tỳ nhất định làm tốt." Tử Tước thấp giọng nói.
...........................
Bàng Lạc Vũ trở lại Thính Vũ Hiên, thân thể như phát điên, đập mọi thứ đồ đạc trong phủ cho đến khi mệt lả.
"Tiểu thư, Tiểu thư "
"A!" Cúc Thanh bụm mặt kêu to.
Đôi mắt Bàng Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124396/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.