Quả nhiên Bàng Lạc Tuyết ngẩn ra, nhìn người bên cạnh mình, hơi nhướng mày: "Mẫu thân, sao người ở đây?"
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai bên một chút, nơi này xác thực chính là khuê phòng nàng mà hiện giờ Bàng Quốc Công cũng đang xuất hiện ở đây.
Bàng Lạc Tuyết cảm giác mình hơi nhức đầu, nhìn người chung quanh cười nói "Mọi người sao vậy?"
Đại phu nhân lại không quan tâm có đông đủ mọi người ở đây, bước đến ôm Bàng Lạc Tuyết, nước mắt chảy ròng ròng nói: "Tuyết Nhi, con không có chuyện gì thì tốt. Nếu con có mệnh hệ gì thì mẫu thân sống thế nào đây."
"Mẫu thân, mẫu thân xem này, hiện giờ không phải con cũng không có chuyện gì cả sao? Sao người lại đến đây, thân thể mẫu thân không được tốt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
Bàng Sách có chút lúng túng bởi vì nếu không tại hắn nhẹ dạ nói nơi ở của mẫu thân cho Bàng Quốc Công biết thì hiện tại mẫu thân cũng sẽ không trở về, cũng sẽ không bị người khác lợi dụng vào thân thể mẫu thân yếu ớt muốn người ngã bệnh. Nếu Đại phu nhân biết chuyện thì có thể nàng cứ vậy mà chết bất đắc kỳ tử. (ý nói chết đột ngột).
Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy Bàng Sách đứng đó với dáng vẻ lúng túng. Không cần nghĩ, nàng cũng biết do người khác nói với mẫu thân mình. Bàng Sách vốn biết tình hình thân thể của mẫu thân không được tốt nên chắc chắn hắn sẽ không nói sự tình bệnh trạng của nàng cho mẫu thân biết.
"Ca ca, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124378/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.