Chương trước
Chương sau
Dương thị cố gắng nhẫn nhịn đau đớn trong lòng trở về phủ Bàng Quốc Công, Nhị phu nhân ân cần đỡ tay Dương thị, khuôn mặt đang vui vẻ trở nên hết sức lạ lùng.

Dương thị vừa xuống xe ngựa, cũng không nói gì vội đẩy tay Nhị phu nhân ra, trực tiếp đi thẳng tới Lạc Tuyết  các.

Thích Dao và công chúa Trường Nhạc vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Bàng Lạc Tuyết, còn Dương thị nhìn  Bàng Lạc Tuyết hôn mê trên giường, gương mặt trũng sâu gầy gò, làn da trắng nõn trước kia cũng không còn co dãn. Lúc này nhìn da nàng nhăn nhúm già nua trông thật đáng thương. 

Nước mắt Dương thị bắt đầu rơi, trong lòng nàng có chút áy náy nhưng phần lớn là đau lòng. Dương thị quát to: "Tuyết Nhi." Sau đó, nàng  nhào tới ôm chặt lấy cơ thể Bàng Lạc Tuyết, nước mắt tuôn rơi không thể cầm được.

Thích Dao và công chúa Trường Nhạc đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, mấy người nữ nhân trong phòng ôm nhau khóc nức nở. 

Vừa đến trước cửa phòng, Triệu Chính Dương nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong phòng của Bàng Lạc Tuyết, trong lòng hắn cũng hồi hộp. Hai mắt hắn đỏ lên, đau đớn đến nỗi khiến lòng hắn lạnh như băng. Hay là Tuyết nhi đã xảy ra chuyện gì rồi? 

Triệu Chính Dương và Sở Mộc Dương liếc mắt nhìn nhau, hốc mắt Sở Mộc Dương bỗng chốc đỏ hoe nhưng trong lòng hai người vẫn không tin rằng Bàng Lạc Tuyết đã ra đi.

Bàng Lạc Tuyết nằm trên giường, dường như vẫn nghe thoang thoảng tiếng khóc tràn ngập bên tai mình. Chân mày nàng nhíu lại, giờ phút này dù Bàng Lạc Tuyết vẫn chỉ còn nhỏ tuổi nhưng tóc nàng vẫn có vài sợi đã điểm bạc. Ai nhìn cũng không đành lòng, nhìn nàng hết sức đáng thương.

Mà từng sợi tóc trắng kia khi Dương thị nhìn vào chỉ còn biến thành tự trách chính mình.

Sở Mộc Dương và Triệu Chính Dương cùng đẩy cửa phòng vào, vừa hay nhìn thấy Dương thị đang ôm Bàng Lạc Tuyết khóc đến đau lòng.

Triệu Chính Dương cũng không nhịn được, quỳ trên đất,  không cầm được nước mắt và khóc đến đau lòng. 

Mặc dù Sở Mộc Dương không rơi lệ nhưng hắn vẫn quay đầu đi chỗ khác, đưa tay vỗ vai an ủi Triệu Chính Dương nói: “Đều tại chúng ta đến chậm một bước."

Triệu Chính Dương hung hăng đấm mạnh xuống nền đất khiến trên đất nứt ra một lổ thủng lớn. 

Thích Dao nhìn Sở Mộc Dương mắng to nói: "Sư huynh, sao lại chậm như vậy?"

Sở Mộc Dương xoay đầu lại, không dám nhìn Thích Dao, giọng hắn  cũng có chút nức nở nghẹn ngào: "Thích Dao, đều tại chúng ta, đều tại ta về trễ, không gặp được Bàng Lạc Tuyết lần cuối."

Thích Dao lắc đầu, khó tin nhìn Sở Mộc Dương. Thì ra hai huynh này cho là Bàng Lạc Tuyết đã chết. Khóe miệng nàng giật giật, đưa tay cho Sở Mộc Dương một cái tát và mắng to: "Huynh nói bậy bạ gì đó."

Lúc này so với Triuệ Chính Dương thì Sở Mộc Dương lại hoàn toàn tỉnh táo. Hắn lắc bả vao Thích Dao nói: "Thích Dao, muội nói gì? Không phải Tuyết Nhi đã chết rồi sao?"

Thích Dao dùng một quyền đánh vào người Sở Mộc Dương, chưa hả giận nàng còn đá một cước vào khuỷu chân của Triệu Chính Dương, mắng to: "Tuyết Nhi vẫn chờ hai người các ngươi trở về cứu nàng mà hiện giờ các ngươi ở đây khóc lóc gì chứ? Còn không mau đứng lên cho ta."

Triệu Chính Dương nghe vậy, vội vàng lau nước mắt nhìn Thích Dao rống to: "Sao nàng không nói sớm. Vậy nãy giờ các ngươi đang làm gì?"

Khóe miệng Thích Dao giật giật, nhìn Triệu Chính Dương hồi lâu, nói: "Phu nhân mới trở về. Người nhìn thấy Tuyết Nhi vẫn hôn mê nên đau lòng khóc than. Hai người còn không mau đến giải độc cho Lạc Tuyết?"

Triệu Chính Dương và Sở Mộc Dương cùng nhìn nhau, khóe miệng giật giật nhìn Thích Dao nổi giận. Nàng đang muốn tiến lên cho hai người họ một cái tát nhưng khi nhìn lại Bàng Lạc Tuyết thì nàng cảm thấy áy náy, khổ sở khiến bọn họ bỗng im lặng.

Dương thị nhìn khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết đang nằm đó mỉm cười thì cảm thấy đau khổ. Trong lòng nàng đau đớn, nhẹ nhàng vuốt tóc và lẩm bẩm tên nữ nhi mình.

Lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng không còn nghe gì được nữa, công chúa Trường Nhạc bước đến an ủi Dương thị, nói: "Phu nhân, người nên nghỉ ngơi một chút để thái tử xem mạch cho Tuyết Nhi. Độc dược ở Nam Chiếu quốc chỉ có người ở Nam Chiếu quốc mới có thể chữa được."

Dương thị nhìn công chúa Trường Nhạc không cầm được nước mắt, nức nở khóc than khiến ai thấy cũng đau lòng. 

Thích Dao cũng quỳ trên đất nói: "Dao nhi bái kiến mẫu thân."

Dương thị sững sờ, nhìn Thích Dao đang quỳ ở đó. Nàng vẫn nhớ mình và mẫu thân Thích Dao chính là bằng hữu thân thiết. Hai người, một người gả cho Thích tướng quân, một người gả vào phủ Bàng Quốc Công. Ngoài ra, hai người cũng đã ước định với nhau rằng nhi tử của người này cũng chính là nhi tử của người kia và ngược lại. 

Vậy Thích Dao sẽ là nghĩa nữ của Dương thị.

Dương thị để buông tay Bàng Lạc Tuyết và kéo tay Thích Dao, nói: "Lúc Thích tướng quân xảy ra chuyện, ta từng sai người len lén đi tìm ngươi, nhưng bọn họ đã bí mật đưa ngươi đi. Người làm mẫu thân như ta cũng đã phái bao nhiêu người đi tìm nhưng cũng không thể tìm được ngươi. Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn chờ đợi ngươi đến nỗi ngã bệnh. Hôm nay gặp lại con thật tốt,  mẫu thân chết thì cũng có thể ăn nói với mẫu thân ngươi rồi."

Thích Dao khóc không thành tiếng, lúc ấy khi Thích gia gặp chuyện không may thì người nhà họ Thích đã sớm giục nàng rời đi. Không may, đệ đệ của nàng không thoát được vì trong lúc di chuyển đã bị Tấn vương phái người sát hại. Trong phút chốc, cả nhà họ Thích cũng chỉ còn lại một mình nàng còn. sống sót, lúc ấy người của Dương thị vẫn âm thầm bí mật  tìm nàng, mà lúc ấy Thích Dao cũng nóng lòng báo thù cho nên vẫn không muốn liên lạc với Dương thị. Nếu không phải Bàng Lạc Tuyết cứu nàng, chỉ sợ tính mạng nàng giờ đây cũng không còn.

"Mẫu thân đừng nói vậy, hôm nay Tuyết Nhi đã như vậy, nếu mẫu thân gặp chuyện gì thì Tuyết Nhi cũng sẽ không an lòng. Sư huynh của nữ nhi là cao thủ về độc dược, hắn nhất định sẽ cứu Tuyết Nhi. Mẫu thân  cũng nên bảo trọng thân thể mình. Lúc Thích gia gặp chuyện không may, Dao nhi cũng lo lắng sẽ làm liên lụy tới mẫu thân. Thật may giờ đây lại được gặp mẫu thân." Thích Dao vui vẻ nói.

"Nữ nhi ngốc, hôm nay Tuyết Nhi như vậy mà các con lại gạt ta. Hay là ghét bỏ thân thể mẫu thân yếu ớt không làm được việc gì. Tất cả đều là lỗi của ta, không chăm sóc tốt cho các con."

Triệu Chính Dương bước tới trước đỡ Dương thị ngồi xuống nghỉ ngơi. Sở Mộc Dương bắt mạch cho Bàng Lạc Tuyết. Dương thị nhìn Triệu Chính Dương đau khổ đến nỗi hốc mắt đỏ hoe thì thở dài."Thật khổ cho các con, thân thể của ta cũng tốt lên rất nhiều rồi. Về sau ta sẽ ở lại phủ Bàng Quốc Công này, ta sẽ chăm sóc cho Tuyết Nhi."

Thích Dao cũng biết tình hình về sức khoẻ của Dương thị, nàng vội vàng khuyên can: "Mẫu thân, Tuyết Nhi đưa người đến ngoại thành chính là vì muốn người dưỡng bệnh. Người nhất định phải ở đó, nơi này có nữ nhi chăm sóc nàng là được. Thân thể người vốn yếu thì cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến khi Tuyết Nhi vừa tỉnh thì nữ nhi lập tức phái người báo cho người biết."

Dương thị lắc đầu, kéo tay Thích Dao nhưng mắt vẫn nhìn Bàng Lạc Tuyết. Sở Mộc Dương đang mắt mạch cho Bàng Lạc Tuyết, hắn cảm nhận được trong người Bàng Lạc Tuyết tồn tại hai loại độc tố. Bây giờ hắn đang cảm thấy vô cùng hối hận, biết rõ công chúa Vũ Dương không phải loại người tốt mà còn nhất định đưa nàng tới đây. Ban đầu, lúc nghe mẫu hậu đề nghị, hắn nên hung hăng phản đối mới đúng.

"Mẫu thân, là ai nói cho người biết Tuyết Nhi xảy ra chuyện?" Thích Dao nghi ngờ hỏi. Lẽ ra bên cạnh Dương thị đều là người của Tuyết Nhi sẽ không ai dám nói chuyện của Tuyết nhi cho mẫu thân nghe.

Dương thị nhìn Thích Dao mỉm cười, cuối cùng nàng cũng đoàn tụ với nữ nhi của người bằng hữu thân thiết của mình. Dương thị nhìn Bàng Lạc Tuyết trên giường cũng nói thật lòng: "Chính là Nhị phu nhân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.