Vũ Dương cười vui vẻ còn hoàng hậu phất tay nói với Nhược Phương: " Người đâu, mang nàng ta ra hành hình."
Hoàng hậu cũng không ngốc đến nỗi lập tức bỏ đi như vậy. Hoàng thượng nhất định chờ nàng đi khỏi rồi hắn bỏ qua hình phạt một trăm đại bản này. Thay vào đó hắn chỉ phạt một đại bản cho có lệ.
"Dạ hoàng hậu nương nương."
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, Nhược Phương liền dẫn theo một thái giám đến để trực tiếp thi hành lệnh: "Bẩm nương nương, die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Hoàng hậu.........." Hoàng đế còn muốn nói điều gì nữa nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn phất tay cho người dẫn công chúa Vũ Dương ra.
Vũ Dương nhìn hoàng hậu, sau đó đi đến bên cạnh hoàng hậu, lặng lẽ nói: "Hoàng hậu nương nương, người nghĩ ta sẽ tuân mệnh người? để xem ai sẽ khóc đây?"
Nói xong, nàng nằm ở trên ghế dài đã được chuẩn bị sẵn.
Hoàng hậu nhìn Vũ Dương nằm đó, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn. Lúc này nàng chỉ muốn lấy đi nửa tính mạng của công chúa Vũ Dương.
Thái giám giơ gậy gỗ lên nặng nề đánh xuống thân thể của công chúa Vũ Dương còn hoàng đế lại xoay mặt đi nơi khác không đành lòng nhìn thân thể đau đớn của nàng.
Vũ Dương cố chịu đau đớn, cắn chặt răng nhất quyết không than vãn lời nào. Nhưng đến cây gậy thứ năm, nàng không còn sực chịu đựng được nữa nên kêu lên thành tiếng.
Đến khi thái giám định tiếp tục đánh thì Vũ Dương đã ngất đi, thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124363/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.