Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói “Mấy ngày hôm nay, huynh thấy muội muội dùng danh nghĩa Thúy Vi Lâu sai Thích Dao dự trữ rất nhiều lương thực. Hiện giờ phòng kho cũng không còn chỗ để nữa rồi. Muội dự trữ nhiều lương thực như vậy làm gì?”
Bàng Lạc Tuyết liếc nhìn Bàng Sách “Huynh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ muội giao là được. Huynh xem huynh kinh doanh quán rượu cũng không bằng tiệm bán son phấn của công chúa Trường Nhac. Muội không biết huynh suy nghĩ thế nào nữa? Đường đường là đại công tử phủ Bàng Quốc Công mà lại đần như vậy.”
Bàng Sách đặt tay lên miệng, che môi ho khan một tiếng, trên mặt khẽ đỏ ửng. Chính hắn cũng không biết vì lý do gì công chúa Trường Nhạc lại mở tiệm buôn bán son phấn, lại khiến cho muội muội khinh thường mình. Hiện giờ Bàng Sách ho khan chuyển đề tài sang chuyện khác: “Nếu đổi lại là muội, thì muội sẽ làm thế nào?”
Bàng Lạc Tuyết khẽ mỉm cười, nói: “Nếu đổi lại muội là Triệu Chính Dương...... Muội nghe nói gần đây bệ hạ mê hương diệp quan (hương liệu thuốc an thần),còn đặc biệt ban thưởng loại này cho các hoàng tử. Nhưng tất cả mọi người đều không xem trọng nó, ngay cả Tấn vương cũng vậy vì nó chính là do Doãn Thiên Chiếu đề cử cho hoàng đế. Như vậy đủ thấy trong lòng hắn cũng rất xem thường lão đạo sĩ này. Đây chính là chỗ mâu thuẫn. Nếu muội là Triệu Chính Dương, muội sẽ mang mão quan vào triều, vì dù sao mão quan này được tinh xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124326/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.