Sáng sớm hôm sau, Sở Mộc Dương bỏ đi không lời từ biệt. Hắn chỉ để lại một phong thư, khuyên Bàng Lạc Tuyết hãy biết tự chăm sóc mình thật tốt, hắn còn có việc cấp bách cần giải quyết nên phải trở về Nam Chiếu trước.
Bàng Lạc Tuyết đọc xong, thầm thở dài. Nàng chỉ hy vọng mình đừng rơi vào tấm bi kịch như kiếp trước nàng đã từng chịu.
Dùng điểm tâm xong, Bàng Lạc Tuyết cùng Liên Diệp và Liên Ngẫu đi tới cửa hàng. Tuy Sở Mộc Dương bỏ đi, nhưng hắn để cửa hàng này lại cho Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết thay xong trang phục thần y, cầm hòm thuốc ngồi lên xe ngựa chuẩn bị đi đến phủ Bàng Quốc Công.
Hôm nay, Bàng Lạc Tuyết sẽ tháo băng gạc trên mặt Bàng Lạc Vũ xuống. Lúc trước, Bàng Lạc Tuyết vẫn dùng vải quấn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ nhưng lúc này khi tháo băng xuống thì khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ lộ ra những vết thương đã bị thối rửa, không cách nào che giấu được.
Suốt cả đêm qua, Bàng Lạc Vũ sợ hãi đến nỗi không thể ngủ được, rồi lại mong đợi đến ngày hôm sau. Sáng sớm, Cúc Thanh đang nửa mê nửa tỉnh, nàng như người đang ngủ bị đánh thức, chạy vào nói: “Tiểu thư...... Tiểu thư...... Nhị phu nhân bảo hôm nay thần y đến thật sớm, xin tiểu thư chuẩn bị.”
Bàng Lạc Vũ đang thiu thiu ngủ. Vừa lúc bị nha hoàn đánh thức, nàng bỗng bật người ngồi dậy, cảm thấy đầu đau nhức như búa bổ. Theo bản năng, Bàng Lạc Vũ đưa tay sờ hai má mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124323/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.