“Vương gia, đây là cái gì? Cầm phổ sao? Tạ ơn vương gia, thần thiếp ao ước có nó đã lâu, giờ vương gia lại tặng nó cho thần thiếp. Lúc tỷ tỷ Tuyết Nhi nói ngài tặng cầm cổ cho thần thiếp, thần thiếp vốn nghĩ rằng ngài tặng đại tỷ tỷ, không nghĩ rằng ngài thực sự muốn tặng nó cho thần thiếp. Tạ ơn vương gia.” Bàng Lạc Băng nhìn thần sắc trên mặt Tấn vương nói.
Tấn vương lập tức bối rối, hắn tặng đàn này cho Bàng Lạc Tuyết, mà nàng lại tặng nó cho Bàng Lạc Băng. Nàng cứ vậy mà không thèm để ý đến hắn sao?
“Vương gia, Vương gia?” Bàng Lạc Băng nhìn khuôn mặt Tấn vương đang ngơ ngác, nên mở miệng nói.
Tấn vương nhìn ánh mắt tò mò của Bàng Lạc Băng, tự hỏi có phải sức quyến rũ của mình đang giảm xuống hay không? Dù sao Tấn vương hắn cũng là hoàng tử Đông Tần, có không biết bao nhiêu đại gia khuê tú tìm mọi cách để được hắn nâng niu, che chở mà tại sao ba nữ nhân của Bàng gia lại không hề rung động trước hắn?
“Nàng thích là tốt rồi.” Tấn vương thâm tình nói.
Khuôn mặt Bàng Lạc Băng đỏ như trái táo chín khiến Tấn vương càng cảm thấy vui vẻ, nở nụ cười với Bàng Lạc Băng “Không biết nhị tỷ tỷ nói sao với nàng về việc ta tặng cầm cho nàng?”
Bàng Lạc Băng nhìn khuôn mặt mê đắm của Tấn vương, cười nói “Nhị tỷ tỷ nói, Vương gia rất thích nghe Băng Nhi đánh đàn, nên người cố ý tặng cho thần thiếp cây cổ cầm này.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124308/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.