Chương trước
Chương sau
Hoàng đế bước tới tát Nghi quý phi một cái nói: “Ngươi ở trong cung đã nhiều năm, trẫm chưa từng dạy dỗ ngươi. Dù gì hoàng hậu cũng là người cao nhất trong lục cung chi chủ (người cao nhất trong sáu cung) này, mà nay ngươi lại tỏ vẻ kiêu ngạo như thế. Có lẽ cũng do trẫm đã quá mức dung túng ngươi.”

Nghi quý phi ủy khuất, quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi trên mặt như hạt châu sa, nói “Hoàng thượng, việc hôm nay, vừa nhìn đã biết ngay là có người đố kị thần thiếp và Tấn vương được bệ hạ sủng ái, nên mới hãm hại thần thiếp. Sao thần thiếp lại to gan đến nỗi có thể mưu hại hoàng thượng được? Tấn nhi càng là không có khả năng nào làm như vậy.”

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nghi quý phi nói “Hay là mời ngự y đến khám nghiệm tử thi đi.”

“Hoàng hậu nói đúng, cứ làm như thế đi.” Hoàng đế nói.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Nghi quý phi đang quỳ trên mặt đất, trong lòng cười lạnh. Hôm nay không cần biết thủ phạm gây ra việc này là ai, hoàng hậu cũng cảm ơn hắn vì nàng đã quá thất vọng đối với hoàng đế này rồi.

Chỉ chốc lát sau, Bàng Lạc Tuyết, Nam Cung và Bạch Quân Nhược đã trở về. Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu, thấy hoàng hậu cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, khuôn mặt thể hiện vẻ đau khổ nên sốt ruột nói “Tuyết nhi bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu, bái kiến các vị nương nương.”

Hoàng hậu nói “Tuyết nhi, ngươi đã trở về, ngươi săn được thứ gì rồi?”

Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu còn nhớ đến việc nàng săn bắt con mồi cho hoàng hậu nên cũng yên lòng nói “Thần nữ bắt cho mẫu hậu một con thỏ, không biết mẫu hậu có thích hay không?”

Hoàng hậu nhận lấy con thỏ từ tay nha hoàn, ôm vào trong lòng nói “Bản cung vốn rất thích những con vật nhỏ nhắn mềm mại như thế này, không thích những loài vật được bản cung nuôi lớn, sau đó lại quay lại cắn chủ nhân của nó. Những loài vật như thế thật phản phúc.” Hoàng hậu nói xong liếc mắt nhìn Nghi quý phi.

Mai phi vội vàng nói “Chú thỏ này thực sự đáng yêu, nhị tiểu thư thật khéo. Thần thiếp cũng rất thích loài vật mềm mại này.”

Hoàng hậu vừa vuốt thỏ, vừa nói “Bản cung biết lòng ngươi lương thiện, nên mới sai ngươi hầu hạ bên cạnh hoàng đế.”

“Thần thiếp nhất định tận tâm phụng dưỡng cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.” Mai phi nói.

“Ừm.” Hoàng hậu gật đầu.

Bàng Lạc Tuyết nói “Hoàng hậu nương nương, người sao rồi? Ở phía bên kia, Tuyết nhi thấy sương mù lớn tỏa lên nhiều như vậy, thần nữ lo lắng cho thân thể nương nương, nên mau chóng trở về thăm hoàng hậu một chút.”

Nam Cung cũng nói “Thần cứu giá chậm trễ, khẩn xin hoàng thượng thứ tội.”

Hoàng đế nói “Ái khanh bình thân, trẫm không có việc gì.”

Nam Cung nhìn hoàng hậu, dù sao người này cũng là cô ruột của hắn, “Hoàng hậu nương nương, nương nương vẫn ổn chứ?”

Trong lòng hoàng hậu cảm thấy ấm áp. Trong chốn thâm cung này, nàng chỉ có hắn là người thân của mình, còn lại những người khác như chực chờ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

“Bản cung không sao. Vừa rồi bản cung mới đi tắm suối nước nóng, lại uống thuốc bổ dưỡng thai do tuyết nhi mang đến, không có ở đây nên tránh được kiếp nạn này.” Hoàng hậu an ủi nói.

Nam Cung nhìn Bàng Lạc Tuyết. Hắn cảm kích sự cẩn thận của nàng, dù biết bên cạnh hoàng hậu có hoàng thượng chăm sóc, nhưng hoàng hậu nương cũng là cô ruột của mình, kắn không thể bỏ mặc cô cô của mình được.

“Đúng vậy, nương nương thật may mắn đó nha.” Nghi quý phi nhìn hoàng hậu đang đăm chiêu, nói.

Hoàng hậu âm trầm nói “Xem ra muội muội vẫn không ngoan.”

Hoàng đế nhìn Nghi quý phi trên mặt đất, còn Nghi quý phi lại nhìn hoàng đế, sau đó dập đầu xuống đất nói “Bệ hạ, thần thiếp theo ngài nhiều năm như vậy, thần thiếp sẽ không làm chuyện như vậy .”

Hoàng đế nhíu mày nhìn Nghi quý phi trên mặt đất, lại nhìn khuôn mặt nhàn nhã của hoàng hậu, nói với Nghi quý phi “Ngươi đứng lên đi. Người đâu, mau đi tìm Tấn vương và Dự vương tới đây.”

Hoàng hậu kinh hãi. Chẳng lẽ lão già này nghi ngờ chính con trai của mình sao. Tại sao khi nãy thích khách kia không giết hắn cho rồi, để bây giờ hắn lại sinh nghi đứa con sắp kế vị của nàng Dự vương.

Nghi quý phi đắc ý liếc mắt nhìn hoàng hậu, lại cúi đầu ủy khuất nói “Đa tạ bệ hạ.”

Công công còn chưa kịp ban xuống thánh chỉ thì Dự vương đã tiến đến.

Dự vương xoay người xuống ngựa, Tấn vương đi phía sau, hai người quỳ xuống nói “Bái kiến phụ hoàng, bái kiến mẫu hậu.”

Hoàng đế nhìn hai nhi tử càng lúc càng ưu tú, mà trong lòng hắn càng lúc càng cảm thấy lạnh lẽo.

“Đứng lên đi.” Hoàng đế nói.

Dự vương nhíu mày nhìn Đông Tần hoàng đế nói “Phụ hoàng, việc này là thế nào? Nhi thần nghe nói ở đây có thích khách nên lập tức trở về.”

Nghi quý phi cười lạnh nói “Không biết Dự vương điện hạ muốn tới cứu giá hay là tới để xem hoàng thượng bị thương thế nào?”

Dự vương nhíu mày nhìn Nghi quý phi nói “Nhi thần không biết Nghi quý phi có ý gì. Nhi thần lo lắng cho phụ hoàng nên mới thúc ngựa gấp rút trở về .”

Nghi quý phi còn muốn nói điều gì nữa, nhưng hoàng đế lạnh lùng nói “Đủ rồi, các ngươi qua đây.”

Tấn vương và Dự vương nhìn nhau, nói “Tuân lệnh phụ hoàng.”

Hai người tiến lên, hoàng đế nhìn mình hai nhi tử của mình. Cuối cùng ánh mắt nhìn chằm chặp vào Tấn vương, nói “Tấn nhi, ngươi nói thật cho phụ hoàng biết, ngươi có bất mãn điều gì đối với phụ hoàng hay không?”

Toàn thân Tấn vương toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống nói “Phụ hoàng luôn luôn thương yêu nhi thần, nhi thần làm sao dám bất mãn với phụ hoàng điều gì chứ?”

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng hỏi “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết sát thủ minh này không?”

Án mắt Tấn vương mơ màng, thầm nghĩ chẳng lẽ hoàng đế biết mình có nhúng tay vào chuyện này, biết mình có dính dáng đến sát thủ minh sao nhưng bây giờ cũng chưa phải là lúc bọn họ khai nhận đâu.

Tấn vương dập đầu nói “Nhi thần biết, sát thủ minh là một tổ chức sát thủ nổi tiếng trên giang hồ. Họ rất thần bí, nhi thần cũng có điều tra về bọn họ nhưng thấy họ cũng có liên quan gì đến hoàng thân quốc thích như chúng ta nên nhi thần cũng không để ý đến nữa.

Dự vương nhíu mày nhìn Tấn vương, thầm nghĩ sao phụ hoàng lại nghĩ về tổ chức sát thủ minh này. Chẳng lẽ có dính dáng đến Tấn vương? xem ra Tấn vương này cũng không phải đơn giản.

Hoàng đế nhìn Tấn vương nói “Tấn nhi, đương nhiên ngươi không thể điều tra ra được, bởi vì thủ lĩnh của sát thủ minh này chính là ngươi. Ngươi tưởng phụ hoàng không biết nên phái tổ chức do mình sáng lập ra đến mưu hại phụ hoàng phải không?”

Hoàng đế trợn mắt nhìn, Dự vương cũng vội vàng quỳ xuống nói “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận, sức khỏe người không tốt, người không nên nổi giận.”

Hoàng đế vuốt ngực.

Tấn vương nằm bò trên mặt đất, mếu máo khóc, nắm long bào của hoàng đế nói “Phụ hoàng, sao nhi thần lại có thể trở thành thủ lĩnh của tổ chức sát thủ minh được chứ? Sao nhi thần lại có thể phái người đến sát hại chính phụ hoàng của mình chứ? Nhi thần oan uổng, phụ hoàng minh xét, ngươi nhất định phải tin nhi thần trong sạch.”

Nghi quý phi cũng quỳ xuống nói “Hoàng thượng, thần thiếp xin bảo đảm việc này không phải Tấn vương gây ra. Từ trước đến nay, hắn vốn hiếu thuận với hoàng thượng. Sao hắn lại có thể làm ra những chuyện này chứ? Nhất định là có người muốn hãm hại nó.”

Hoàng hậu và Dự vương cũng hiể rõ ý tứ trong lời nói của Nghi quý phi, ngay đến cả hoàng đế cũng hiểu.

Hoàng đế nhìn Dự vương im lặng đứng bên cạnh, nói “Dự vương ngươi thấy thế nào?”

Dự vương liếc mắt nhìn hoàng đế, cụp mắt xuống nói “Nhi thần cảm thấy chắc hẳn là có người hãm hại Tấn vương. Hoàng đệ là người luôn hiểu chuyện thì sao có thể làm ra loại chuyện này.”

Hoàng đế nhíu mày nói “Ngươi thực sự nghĩ như thế?”

“Đúng vậy.” Dự vương cúi mặt, nhìn dưới mặt đất nói.

Hoàng đế nói “Tên thích khách luôn miệng nói “Tấn vương an bài”, vậy ngươi thấy thế nào?”

Hoàng hậu cũng nói “Thần thiếp cũng cảm thấy Chính Dương nói cũng có lý.”

Hoàng đế nhìn hoàng hậu nói “Ái khanh cũng nghĩ thế sao?”

“Đúng vậy, thần thiếp cũng cảm thấy như thế. Tấn vương là người luôn hiểu chuyện thì sao có thể làm ra loại chuyện này. Vả lại, lúc đó Nghi quý phi muội muội cũng ở đây, Tấn vương lại là đứa luôn biết nghe lời, bình thường nếu có việc gì, nó cũng sẽ hỏi qua muội muội. Chắc không phải do hắn làm đâu .”

Nghi quý phi nhìn hoàng đế, hoàng đế lại nhẹ nhàng đẩy Nghi quý phi ra, nói “Lúc đó thích khách nói bọn họ sẽ bảo vệ Nghi quý phi thật tốt, vậy có thể thấy Tấn nhi đích thực là một nhi tử hiếu thuận .”

Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng đế nói “Có lẽ trên người tên thích khách sẽ còn chút manh mối.”

Tấn vương nhớ lại, hôm qua hắn phái người đi tới phủ Bàng quốc công. Toàn quân đều bị tiêu diệt, còn người của hắn cũng chưa có trở về, chắc là đã chết hết. Nếu như hắn chứng minh được những người đó không phải chết ở đây, thì hắn có thể được trong sạch. Nói không chừng, hắn còn có thể đổ tội cho Dự vương, đến lúc đó hắn lại được lòng của hoàng thượng. Như vậy Dự vương sẽ không còn cơ hội lên ngôi thái tử, còn hắn sẽ có cơ hội làm thái tử. Tấn vương mừng thầm, nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, không ngờ nha đầu này lại có ý với mình, nếu không sao nàng lại nói giúp mình chứ? Có câu “Người không vì mình, trời tru đất diệt”. Nghĩ vậy nên Tấn vương nói với hoàng đế “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu người mời thái y đến khám nghiệm tử thi để trả lại sự trong sạch cho nhi thần.”

“Hoàng hậu đã sai người đi khám nghiệm tử thi, chắc hẳn sẽ nhanh chóng có kết quả.” Hoàng đế nói.

Chỉ chốc lát sau, ngự y tiến lên phía trước nói “Bệ hạ đã điều tra rõ .”

“Nói “

“Khởi bẩm hoàng thượng hoàng hậu, những thi thể này đích thực là sát thủ minh .” Thái y trở lại nói.

“Thời gian tử vong?” Tấn vương gấp gáp hỏi.

Thái y nhìn Tấn vương nói “Thời gian tử vong chính là vừa nãy, bọn họ đều bị thị vệ dùng đao kiếm chém ngay điểm tử nên những vết thương này rất rõ ràng cũng rất mới mẻ.”

“Không, không, không thể nào.” Tấn vương nói.

Bàng Lạc Tuyết nhìn thái y nói “Không biết thái y làm thế nào có thể xác nhận rằng bọn họ chính là sát thủ minh ?”

Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, đột nhiên có cảm giác kinh hãi, không biết rốt cuộc Bàng Lạc Tuyết muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng biết mình ngấm ngầm cấu kết với mẫu thân hại chết Bàng Lạc Vũ sao?

Thái y liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, thầm nghĩ Tuyết quận chúa thật thông minh, nhưng nhìn ánh mắt hoàng đế nghĩ rằng họ đã tìm ra manh mối gì đó.

Hoàng hậu nhìn thái y nói “Không nghe thấy quận chúa Tuyết nói gì sao? Còn không mau trả lời?”

“Nói” hoàng đế ra lệnh.

Thái y e dè nói “Muôn tâu bệ hạ, lão thần đã tra được một số việc nên mới dám có kết luận.”

“Thái y nói đi.” Hoàng hậu nói.

“Tuân lệnh nương nương” Thái y lau mồ hôi hột đang chảy trên đầu.

“Khởi bẩm hoàng thượng hoàng hậu, trên người thích khách có ký hiệu rõ ràng. Cựu thần đã kiểm tra tỉ mỉ trên thân thể thích khách, ngoài vết đao rất mới, trên thi thể vẫn còn độ ấm còn sót lại, chứng tỏ vừa mới chết không lâu. Trên vai thích khách đều có hình xăm giống nhau, loại hình xăm này phải dùng thảo dược. Nếu không phải vận động quá sức thì hình xăm này sẽ không hiện ra, mặt trên còn có một chữ “giết”. Nhìn qua, tay nghề thật cao siêu, có thể biết bọn họ nhất định là sát thủ minh . Die nd da nl e q uu ydo n, Còn có, còn có… “

“Còn có cái gì?” Hoàng đế hỏi.

“Chính là trên người bọn họ còn có kim bài của phủ Tấn vương, hơn nữa ai cũng có.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.