Bàng Lạc Tuyết thuận tay cầm giấy và bút mực, vẽ một cầm phổ(ý là bản nhạc, một khúc đàn) đơn giản. Mặc dù khúc đàn của Bàng Lạc Vũ không có tuyệt vời như Bàng Lạc Tuyết thậm chí còn không bằng Bàng Lạc Băng, thế nhưng dù sao nàng cũng là đại tiểu thư quyền quý của Bàng quốc công, nên khi nhìn vào, cũng hiểu về khúc đàn này.
Mặc dù khúc đàn của Bàng Lạc Vũ đơn giản, nhưng cũng rất tuyệt vời. Bàng Lạc Vũ lo lắng, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Tuyết nhi, như vậy có được không ?"
Bàng Lạc Tuyết lạ lùng,liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ. Sau đó nàng thu bút lại, rồi nói: "Được hay không được là dựa vào tỷ tỷ. Đây là lần đầu tiên muội được thưởng thức khúc đàn này, mà khúc nhạc này cũng là do nhà làm xiếc kia đưa cho muội. Nói vậy, nếu họ muốn lừa muội thì cũng không phải là chuyện khó."
Bàng Lạc Vũ vội vàng gật đầu nói: "Hôm nay có thể qua được thì tốt, qua được thì tốt."
Bàng Lạc Tuyết nhìn nét mặt của Bàng Lạc Vũ, thấy nàng chỉ coi sự việc hôm nay là chuyện nhỏ, nhẹ nhàng lấy ra một khúc phổ (ý là bài nhạc),vẻ mặt quấn quýt, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, hay là tỷ tỷ hãy biểu diễn màn khác đi. "
Ánh mắt Bàng Lạc Vũ trừng lớn nhìn Bàng Lạc Tuyết, không vui nói: "Chắc muội sợ tỷ tỷ đoạt danh tiếng của muội phải không?"
Bàng Lạc Tuyết đỡ cánh tay Bàng Lạc Vũ nói "Tỷ tỷ, lần này tỷ tỷ thật sự hiểu lầm muội ."
Bàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124265/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.