Chương trước
Chương sau
Bàng Lạc Tuyết trở lại phủ Bàng Quốc công, Bàng Quốc công đang ở trong sân tiếp khách, Bàng Sách ở một bên.

Mà người khách này lại là Tấn vương, điều khiến cho Bàng Lạc Tuyết không thể tưởng tượng được là, người này hôm nay thật sự lại đến tìm mình.

Bàng Quốc công liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái, ánh mắt có chút áy náy, do dự thật lâu rốt cục vẫn quyết định hỏi: "Tuyết Nhi, mẫu thân con sao rồi?"

Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng liếc mắt nhìn Bàng Quốc công, mỉm cười: "Mẫu thân rất tốt, chỉ là đại phu dặn phải tĩnh dưỡng, hiện tại mẫu thân không thể chịu được dù là một chút kích thích nhỏ nữa."

Bàng Quốc công gật gật đầu: "A... Lúc nào thì ta có thể đến thăm..."

"Phụ thân!" Bàng Lạc Tuyết ngắt lời nói: "Mẫu thân cần tĩnh dưỡng, không thể chịu kích thích, nên biết rằng hiện tại thân thể mẫu thân vô cùng suy yếu, đại phu cũng phải rất tốn sức mới có thể cứu được mẫu thân, nếu phụ thân muốn gặp mẫu thân thì vẫn nên chờ qua vài ngày nữa rồi đi, chờ thân thể mẫu thân ổn định hơn, hỏi qua thái y rồi sẽ mang phụ thân đi, phụ thân cảm thấy vậy có được không?"

Bàng Quốc công nhìn vẻ mặt không thương lượng kia của nữ nhi, chuyện này vốn là ông có lỗi với Dương thị, đành phải thở dài nói: "Vậy là được rồi, Tuyết Nhi chăm sóc mẫu thân con cho tốt, dù sao vẫn là ta có lỗi với nàng, nếu vần cái gì, Tuyết Nhi cứ việc mở miệng, phụ thân nhất định sẽ dốc hết toàn lực mà đi làm."

"Vậy thì Tuyết Nhi xin đa tạ phụ thân rồi." Bàng Lạc Tuyết cúi đầu hành lễ, không ai nhìn thấy sự khinh thường trong mắt nàng.

"Còn có, hôm nay Tấn vương đến đây, đang ở trong chính sảnh, ca ca con đang ở cùng hắn."

"Sao vậy? Hôm nay Tấn vương đến thăm đại tỷ hay sao? Dù sao hai người cũng đã đính ước, nói vậy điện hạ là tới đểthăm tỷ tỷ rồi."

Bàng Quốc công nhìn nữ nhi trước mặt: "Không, hôm nay Tấn vương điện hạ đến tìm con." Nói xong ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết khó hiểu, ý này của Bàng Quốc công là gì, u mê nói: "Tìm ta? Vì sao? Tuyết Nhi và Tấn vương phải không có gì việc gì mới đúng?"

Bàng Quốc công nhìn ánh mắt của Bàng Lạc Tuyết không giống như giả vờ, nhẹ nhàng thở ra. Ông đã gả Bàng Lạc Vũ cho hắn, cũng không muốn để hắn đánh chủ ý lên Bang Lạc Tuyết, bản thân ông không xem trọng Tấn vương, huống chi thân thể của hoàng đế bệ hạ hiện đang rất tốt, chuyện sau này ai có thể nói được. Nhưng ông đã đáp ứng với Dương thị sẽ không gả Bàng Lạc Tuyết vào cung, nên thời điểm tuyển chọn ba năm tới sợ rằng sẽ phải đưa Bàng Lạc Băng đi rồi.

Bàng Quốc công tỉnh táo lại rồi nói: "Xem ra là có cái gì muốn đưa cho tỷ tỷ con, dù sao hai người cũng sắp thành thân. Tuyết Nhi con cần phải nhớ rõ, Tấn vương gia đã thành tỷ phu của con rồi."

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, trong lòng nàng vô cùng chướng mắt với Tấn vương, khẽ khom người nói: "Vâng, Tuyết Nhi đã hiểu rõ, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện bẽ mặt gì."

Nói đến chuyện bẽ mặt, vẻ mặt của Bàng Quốc công gia có chút mất tự nhiên, rất nhanh đã đè nén lại: "Tấn vương đang chờ trong chính sảnh. Con nhanh đi đi, vi phụ còn có chút công vụ cần xử lý."

"Cung tiễn phụ thân."

Thính Vũ hiên.

Bàng Lạc Vũ thay một bộ y phục màu hồng. Soi vào gương đồng mấy lần, cảm thấy không vừa ý, nói với Cúc Thanh: "Còn không nhanh lấy quần áo của ta ra, lại kì kè mè nheo gì nữa. Đợi lát nữa Tấn vương điện hạ đến thăm bản tiểu thư, ta nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp.

Cúc Thanh ở một bên vừa nâng y phục của Bàng Lạc Vũ vừa phụ hoạ nói: "Tiểu thư và Tấn vương quả thật là một đôi trời đất tạo nên, dù có ăn mặc như thế nào, đứng bên cạnh vương gia cũng vô cùng xứng đôi, nô tỳ nhìn thấy đều vô cùng hâm mộ a."

Bàng Lạc Vũ cảm thấy ngọt ngào. Chon bộ y phục màu xanh mà Cúc Thanh lấy, cũng không tức giận như ngày thường, lại khanh khách nói: "Nha đầu này, nói ngọt như vậy, chờ ta thành Tấn vương phi thì không thể thiếu chỗ tốt, còn có, sao bộ y phục này lại đơn giản như vậy, về sau không cần lấy ra, nghe nói từ trước đến nay Nghi quí phi thích những thứ trang sức lộng lẫy hoa lệ, ngươi đi thúc giục, y phục và trang sức ta đặt ở Lâm Lang hiên vẫn chưa có, ta, ta phân phó các nàng làm gấp cho ta, trang sức đều phải vô cùng hoa lệ."

"Vâng tiểu thư, ta sẽ đến hỏi cái này, nhưng mà tiểu thư, hôm nay Tấn vương điện hạ tới, đợi lát nữa cũng không hẳn sẽ đến thăm người, không bằng yến hội buổi tối người lại ăn mặc đẹp một chút cho hắn bất ngờ." Cúc Thanh nâng y phục nói.

Bàng Lạc Vũ nhìn bộ y phục màu xanh này, nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi để cho nha hoàn bên cạnh mặc vào, bên ngoài còn khoác thêm một lớp lụa mỏng. Cúc Thanh ở bên cạnh lấy một cây trâm hồng bảo thạch vấn thành kiểu tóc vọng tiên.

Bàng Lạc Vũ dùng móng tay lấy một chút son, quẹt nhẹ lên môi, Cúc Thanh tỉ mỉ trang điểm cho Bàng Lạc Vũ theo cách Bàng Lạc Tuyết đã an bài, vẽ một đoá hoa mai nở rộ nơi mi tâm.

Bàng Lạc Vũ nhìn mình trong gương đồng mà hài lòng gật đầu: "Cúc Thanh, tay nghề của người lại càng ngày càng tốt rồi. Bông hoa mai này vẽ lại không tệ. Buổi tối đổi hoa mai trên mi tâm này thành hoa đào."

"Vâng, tiểu thư."

"Được, chúng ta đến chính sảnh xem đi."

"Vâng."

Chính sảnh.

Bàng Sách nhìn Tấn vương, bản thân hai người cũng không có qua lại gì với nhau, chỉ là nếu đã là khách, Bàng Sách cũng không nên đối đãi lạnh nhạt như vậy, chẳng qua Tấn vương là người tâm ngoan thủ lạt, bản thân mình cũng không muốn gia tiếp với hắn.

"Không biết Tấn vương tìm Tuyết Nhi có chuyện gì? Hiện tại dù sao người cũng đã có hôn ước chắc chắn với đại muội muội của ta, tuỳ tiện gặp nữ tử khác sợ rằng không ổn." Bàng Sách có chút chỉ điểm nói.

Bàn tay cầm ly trà của Tấn vương có chút run rẩy, ánh mắt cũng khẽ run rẩy, vừa cười vừa nói: "Bàng Huynh nghĩ đi đâu rồi, chỉ là có chút việc tư muốn nói với Tuyết Nhi mà thôi, cũng không có gì."

"A...? Không biết là việc tư gì, có thể nói cho ta nghe một chút được không?" Bàng Sách mang vẻ mặt tò mò, hắn không muốn muội muội của mình có bất cứ quan hệ gì với tên này.

Tấn vương nhíu mày: "Không có gì chỉ là mẫu phi nhớ Tuyết Nhi mà thôi."

"Ồ...? Nếu Nghi quí phi nhớ cũng nên nhớ Bàng Lạc Vũ mới đúng, dù sao đại muội muội của ta mới là con dâu tương lai của nàng." Bàng Lạc Sách cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Quả nhiên sắc mặt của Tấn vương thay đổi trong nháy mắt, Bàng Lạc Vũ này đã biến thân phận cao quý của hắn trở thành chật vật không chịu nổi, chút tình nghĩa đó của hắn đối với nàng, sớm đã tan thành mây khói, Bàng Lạc Vũ này đã khiến cho hắn trở thành trò cười của cả kinh thành, mẫu phi còn tức giận đến mức ngã bệnh đến hai ngày, Bàng Lạc Vũ này, sợ rằng không thể giữ nàng lại rồi.

"Đúng vạy, chỉ là mẫu phi cũng có lời muốn nói với Tuyết Nhi, ta cũng chỉ là người truyền lời mà thôi, Bàng huynh cũng biết, Bàng Lạc Vũ đã là vương phi của ta, ta có thể có chủ ý gì khác chứ?" Tân Vương mang vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bàng Sách suy nghĩ, mối hôn sự này hoàng đễ cũng đã biết đến, Tấn vương hẳn là không nên có ý gì với Tuyết Nhi mới phải rồi.

"Như vậy là tốt nhất."

Bàng Lạc Tuyết vẫn mặc bạch y, lạilộ ra vài phần phong vị xuất trần: "Không biết hai vị đang nói cái gì, mà lại náo nhiệt như vậy?" Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách mà hỏi.

Bàng Sách nói: "Không có gì, trước sau gì cũng là Tấn vương tới Bàng phủ của chúng ta, làm chủ nhà tất nhiên cũng phải chiêu đãi một chút, chỉ là không biết, Tấn vương đây là có việc tư tìm muội."

"Nhị tiểu thư." Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm thân mật.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Ca ca, huynh đi xem những người mà Lục Phù, đã chờ ở Cẩm Tú Các, chờ chút rồi ta sẽ sang sau."

Bàng Sách liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái, thấy sự kiên trì trong mắt của nàng, gật gật đầu, lúc gần đi nhìn thoáng qua Tấn vương, trong ánh mắt kia rất có ý tứ cảnh cáo.

Tấn vương cúi đầu, làm như không thấy được ý tứ trong mắt Bàng Sách, rồi lại ngẩng đầu cười ôn hoà.

Tấn vương nhìn nha đầu bên người Bàng Lạc Tuyết nói: "Ngươi đi xuống đi, ta muốn nói chuyện riêng với tiểu thư nhà ngươi."

Tử Quyên nhìn Bàng Lạc Tuyết, chỉ thấy nàng cúi đầu nhìn móng tay, cũng không có mở miệng, liền không kiêu ngạo không siểm nình mà nói: "Nô tỳ là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, nhất định phải ở bên cạnh tiểu thư thời thời khắc khắc, như vậy tiểu thư có gì mới có thể hầu hạ kịp thời."

Tấn vương chán nản, không nghĩ tới một nha hoàn nho nhỏ hôm nay lại nói như vậy, Bàng Lạc Tuyết này là không đặt hắn ở trong mắt sao?

"Nhị tiểu thư, ngươi xem?" Tấn vương nhìn thoáng qua Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu chớp chớp mắt: "Nha hoàn của ta nói có lý, nàng là nha hoàn của ta, tất nhiên sẽ không ra ngoài nói lung tung, lại nói có chuyện gì lại không thể nói trước mặt người, Tấn vương là chính nhân quân tử, tất nhiên sẽ không kiêng dè nha hoàn nho nhỏ này của ta."

"Nhị tiểu thư, bổn vương có một chút chuyện muốn nói riêng với ngươi, cho nên vẫn nên để nha hoàn này của ngươi ra ngoài đi." Tấn vương hạ giọng nói.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, khoé môi tràn ra một nụ cười lạnh: "Cũng được, sợ rằng lát nữa tỷ tỷ cũng sẽ muốn tìm ta lấy giá y, vừa lúc, Tấn vương điện hạ cũng ở trong này, tất nhiên đến đây, cũng phải đi thăm tỷ tỷ mới đúng, để ta bảo Tử Quyên đi gọi."

"Không, không cần, hôm nay bổn vương có chuyện muốn tìm nhị tiểu thư."

Bàng Lạc Tuyết mang vẻ mặt xoắn xuýt: "Không biết vương gia tìm tiểu nữ có việc gì? Phải biết rằng người sắp làm tỷ phu của Tuyết nhi, nếu để tỷ tỷ biết việc này, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu hiểu lầm đây?"

Tấn vương cười lành lạnh nói: "Không sao, bổn vương không ngại."

Bàng Lạc Tuyết đứng lên thản nhiên nói: "Vương gia không ngại, nhưng ta sẽ ngại."

"Ngươi ngại?"

"Đúng vậy, ta sẽ ngại, ta tương đối để ý thấy, Vương gia và Bàng Lạc Vũ thật sự là một đôi trời đất tạo nên, Tuyết Nhi chắc chắn sẽ chúc phúc cho các người bạch đầu giai lão." Trên mặt Bàng Lạc Tuyết cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại lạnh lùng bổ sung thêm: "Đoạn tử tuyệt tôn!"

Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, nóng vội nói: "Chẳng lẽ Tuyết Nhi nguyện ý nhìn ta lấy người ngoài sao?" Lúc nói ra những lời này hắn làm ra một biểu tình mà hắn cho rằng u buồn nhất trên khuôn mặt mình, nghĩ rằng mọi nữ nhân đều phải cam chịu dáng vẻ này.

Bàng Lạc Tuyết nhìn biểu tình của Tấn vương thì hận không thể nôn ra, lại làm ra vẻ kinh ngạc trên mặt nói: "Vương gia, người làm cái gì vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao, vậy phải nhanh chóng tìm cho ngươi một ngự y rồi. Nếu có chuyện gì sợ rằng tỷ tỷ cũng sẽ đau lòng mất."

"Bàng Lạc Tuyết, hôm nay ta tới là vì muốn nói cho ngươi, ta yêu ngươi, ngay từ lúc mới gặp thì ngươi thích đầu tiên cũng chính là ngươi, nếu ngươi đồng ý ta nguyện lấy vị trí chính phi mà cưới ngươi, cho ngươi trở thành vương phi của phủ Tấn vương ta." Tấn vương mang vẻ mặt chân thành nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng cười hỏi: "Vậy tỷ tỷ thì sao?"

Tấn vương lơ đễnh nói: "Nếu ngươi không ngại thì ta có thể để nàng ta làm trắc phi, nhưng vậy hai tỷ muội các ngươi lại không cần phải chia cắt."

"Vậy nếu ta không muốn thì sao?" Bàng Lạc Tuyết cân nhắc hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.