Thu Nguyệt rơi vào hồi ức đau khổ của chính mình, lăn lộn trên mặt đất, đôi mắt nàng hằn lên màu huyết hồng, ôm đầu liên tiếp đánh vào đầu của mình.
Dương thị nhìn nàng, hai mắt cố nén nước mắt chực trào ra, nhưng lại cất tiếng cười to nói: "Ha ha ha, Thu Nguyệt, ta vẫn coi ngươi là tỷ muội của ta, thế nhưng ngươi lại hồi báo ta như vậy , quyến rũ trượng phu của ta, còn muốn hại chết ta, ha ha ha, tất cả đều là báo ứng cho ngươi, ngươi biết không?"
Dương thị ngồi xổm trên mặt đất hung hăng cầm lấy tay Thu Nguyệt, đem tay nàng từ trên đầu kéo xuống, ác độc hung hãn nói: "Thu Nguyệt, ngươi bây giờ thống khổ sao? Vì sao, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi nói xem!" Dương thị tê tâm liệt phế quát.
Trên mặt đất Thu Nguyệt quên mất giãy giụa, cứ nhìn Dương thị như vậy, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh, đẩy tay Dương thị ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch khi nãy cho mình một chút, ánh mắt giễu cợt, chế nhạo nhìn Dương thị nói: "Vì sao ư, ngươi còn có mặt mũi hỏi ta vì sao, ta cho ngươi biết, ngay từ lúc nhỏ ta đã rất ghét ngươi, hận ngươi, vì sao ông trời không công bằng như thế, ngươi là hòn ngọc quý của dương quốc công, từ nhỏ nhận hết sủng ái, cho dù ngươi phạm sai lầm gì, người bị trừng phạt chính là ta, ta không thể quên những lần bị roi quất trên mình, không thể quên."
Dương thị nhìn Thu Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124232/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.