Trong viện, Bàng Sách khoác áo đứng trong sân, nhìn mặt trăng tròn tròn, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi đẹp của công chúa Trường Lạc đang tươi cười, nụ cười của nàng thật đẹp, khiến anh nhớ mãi không nguôi.
Bàng Sách cúi đầu nghĩ ra điều gì, nghiêng người nhảy ra ngoài tường.
Phủ Vinh thân vương
Trường Lạc đỡ Vinh thân vương trở lại phòng ngủ, sai người nấu canh an thần cho hắn uống, rồi mới yên tâm rời đi.
Công chúa Trường Lạc trở lại gian phòng của mình, tỳ nữ hầu hạ thay y phục cho nàng, mặc chiếc váy dài Nguyệt bạch sắc, xõa tóc, đứng bên cửa sổ, trên người không đeo bất kỳ món châu sai nào, làm sạch phấn trang điểm, nhìn ánh trăng lành lạnh, khóe miệng quyến rũ một nụ cười mỉm ngọt ngào.
Bàng Sách đứng trên tường dài, nhìn Trường Lạc dưới ánh trăng, tóc dài hơi bay lên trông giống bộ dáng tiên tử.
Bàng Sách nhìn say mê, công chúa Trường Lạc vuốt mái tóc dài màu đen trước ngực, đang nghĩ tới Bàng Sách, đột nhiên Bàng Sách từ trên trời giáng xuống, đến khi công chúa Trường Lạc công chúa thấy rõ người tới, thấp giọng nói: "Ngươi thế nào lúc này lại tới." Đột nhiên công chúa Trường Lạc nhớ lại là mình đang mặc áo ngủ, sắc mặt đỏ bừng.
Bàng Sách nhìn bộ dáng e thẹn của người trong lòng, nói: "Không kịp đợi đến ngày mai, ta muốn gặp nàng, giờ nàng mau vào đi, nàng mặc mỏng manh coi chừng bị bệnh, ta đi đây."
Ngoài phòng nha hoàn nghe thấy giọng nói nên đi tới trước cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124229/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.