Khi nàng đang luyện đàn trong phòng thì tam phu nhân gọi.
"Mẫu thân, người gọi ta." Bàng Lạc Băng nói.
Tam phu nhân cầm khăn tay tỉ mỉ xoa hai má nữ nhi của mình, nhìn nữ nhi càng trưởng thành, mặc dù năm nay bất quá mười tuổi, đã có ý định của mình : "Băng nhi, ngươi phải biết rằng,nếu muốn sống tốt trong phủ này phải tự mình đi tranh thủ. Trong nhà chỉ có ngươi, Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Vũ là nữ nhi, thế nhưng đích nữ chỉ có nhị tỷ ngươi, ngươi phải đối tốt với nàng, như vậy mới có chỗ dựa tốt với ngươi, biết không?"
Tuy Bàng Lạc Băng không hiểu nhưng vẫn gật đầu, nhưng nghĩ đến ánh mắt của nhị tỷ lại hiện lên sự chán ghét. Nhất là mẫu thân của nàng, làm hại mình phải đi đến đó học tập quy củ, không thể cùng mẫu thân một chỗ, liền không vui bĩu miệng.
Tam phu nhân biết nàng còn đang để ý chuyện lần trước, dù sao nha đầu này còn nhỏ, không hiểu được ý định của mình, lại nói: "Ngươi có nhớ hôm qua Tấn vương đưa áo choàng kia tới không?"
Bàng Lạc Băng gật gật đầu, nàng gặp qua Tấn vương, lại nghĩ tới Tấn vương nói bảo thạch trên áo choàng này là hắn tự mình chọn từng viên, liền không nhịn được đỏ mặt.
Tam phu nhân biết tâm tư của nữ nhi mình, Tấn vương này đích thực là một chỗ tốt, tóm lại là người hoàng gia. Như vậy hôn sự của Bàng Lạc Băng không hoàn toàn bị nắm giữ ở trong tay đại phu nhân. Vuốt tóc nàng: "Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124202/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.