🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bàng Lạc Tuyết thật không biết mình cuối cùng là thế nào có thể trở lại gian phòng của mình, chỉ nhớ mang máng là hôm nay Sở Mộc Dương muốn đi, vội vàng đứng dậy hô: "Liên Diệp, Liên Ngẫu."

Liên Diệp Liên Ngẫu đẩy cửa tiến vào khẩn trương hỏi: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"

"Sở Mộc Dương đâu? A." Tay Bàng Lạc Tuyết sờ lên trán, cảm giác say rượu thật khó chịu.

Liên Diệp vội vàng lấy ra một cái hộp, Liên Ngẫu đi rót chén nước: "Tỷ tỷ, tỷ mau uống thuốc, thuốc này là trước khi đi Sở công tử đã để lại." Nói xong mở hộp ra, bên trong là một viên thuốc màu trắng nằm yên tĩnh, vừa nhìn cũng biết không phải là vật tầm thường, bất quá thân thể của nàng xác thực say rượu thật khó chịu, tay cầm một viên bỏ vào trong miệng, nhận lấy nước trong tay Liên Ngẫu, liền uống vào, quả nhiên chỉ chốc lát sau, cảm giác đau đầu cũng không còn nữa, quả nhiên là đồ tốt.

"Muội nói Sở Mộc Dương đi rồi sao?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Liên Diệp Liên Ngẫu gật gật đầu, thân thủ đưa cho nàng một phong thư: "Đây là vật Sở công tử trước khi đi để lại, trong vườn thuốc Sở công tử để lại mấy thứ cho tiểu thư."

Trong lòng Bàng Lạc Tuyết mất mát, nhận lấy thư, xé phong thư ra xem: "Tuyết nhi, khi muội thấy được phong thư này thì ta đã đi rồi, ta không muốn từ biệt trước mặt với Tuyết nhi. Ta biết Tuyết nhi là một nữ hài có chủ kiến, ta cũng biết muội với Dao nhi có rất nhiều bí mật, bất quá Tuyết nhi yên tâm, nếu như ngày nào đó có bất kỳ nhu cầu nào thì hãy phái người tới tìm ta, ta nhất định muôn chết không từ chối. Trong vườn thuốc ta có để lại cho muội mấy mòn đồ, hi vọng có thể hữu dụng đối với muội. Ta cũng sẽ tạo thế lực thật hùng mạnh cho mình, để hai người bọn muội ở dưới cánh chim của ta, không phải vất vả như vậy nữa. Sở Mộc Dương."

Bàng Lạc Tuyết thở dài, người muốn đi sẽ không giữ lại được, mỗi người đều có một con đường mà mình muốn đi, chỉ hi vọng kiếp này Sở Mộc Dương có thể khôn khéo một chút, bằng không, mình cũng sẽ để Sở Mộc Nguyệt chôn cùng theo hắn.

Bàng Lạc Tuyết cùng với Liên Diệp, Liên Ngẫu đi tới vườn thuốc. Trên bàn bày đầy các loại dược liệu quý hiếm cùng các loại hạt giống hình dạng không giống nhau. Còn có sách thuốc, trên mỗi cuốn đều có chú giải rõ ràng, ánh mắt Bàng Lạc Tuyết cũng đã ươn ướt.

"A? Đây là cái gì?" Liên Ngẫu cầm lên một cái hộp tinh xảo, bên trong là nước thuốc trong suốt gì đó.

Bàng Lạc Tuyết nhận lấy cái hộp, vui vẻ nói: "Đây là mặt nạ da người, đúng là mặt nạ da người, cái này tương đối khó làm."

Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nhìn nhìn, Liên Diệp không hiểu hỏi: "Vật này nên dùng như thế nào?"

Bàng Lạc Tuyết thoáng suy tư: "Những thứ thuốc này, là để bảo tồn da, quả nhiên trong hộp này còn có chú giải cách hướng dẫn làm mặt nạ da người này." Bàng Lạc Tuyết kích động.

“Hôm qua làm sao ta trở về?” Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Liên Ngẫu nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái nói: "Hôm qua tỷ tỷ cùng Sở công tử uống tới khuya, là Sở công tử dìu người trở về, nói là sáng sớm ngày mai liền xuất phát, bảo tiểu thư không cần đưa tiễn, ngày sau còn có ngày gặp lại. Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, Sở công tử sẽ còn trở lại."

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Sở Mộc Dương không phải vật trong ao, chỉ là tính cách quá mức mềm yếu, cho nên……."

"Tỷ tỷ không cần phải lo lắng, Sở công tử nói nhất định người sẽ trở lại."

Bàng Lạc Tuyết cười, mỗi người đều có con đường riêng, nàng không phải chúa cứu thế, huống chi chuyện này là chuyện riêng trong nhà của Sở Mộc Dương, nàng không muốn can dự quá nhiều, diễễnđàànlêêquýýđôôn không trải qua mưa gió sao có thể nhìn thấy cầu vồng. Dù cho con đường của nàng không bằng phẳng, tràn đầy chông gai, cho dù đấu tranh đến xương thịt không còn nàng cũng sẽ không hối tiếc.

"Được rồi, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Đến viện lão phu nhân thỉnh an thôi." Bàng Lạc Tuyết nói.

Hà Hương viên.

Dương thị sớm đã qua đây thỉnh an, lão phu nhân luôn luôn hài lòng người con dâu này, chỉ bất quá bởi vì chuyện của Bàng Lạc Băng, trong lòng lão phu nhân có nhiều bất mãn, ở trong mắt bà thứ nữ cũng là con gái của nàng, không cần thiết phải hành hạ thứ nữ thành cái dạng này, tương lai thứ nữ cũng phải xuất giá, gả ra ngoài là được.

Dương thị đứng ở một bên, cũng không nói câu nào, biết trong lòng lão phu nhân không hài lòng, chỉ là mình cũng không có bất kỳ lý do gì để cãi lại.

Bàng Lạc Tuyết cùng với nha hoàn đi tới Hà Hương viên, ngoài phòng Vương ma ma thiếp thân của Dương thị đang đứng ở ngoài cửa chờ Bàng Lạc Tuyết. Vừa thấy nàng liền vội vàng nói: "Nhị tiểu thư tới, phu nhân đang ở bên trong."

Bàng Lạc Tuyết như có điều suy nghĩ, hỏi: "Thái độ của lão phu nhân là thế nào?"

"Sắc mặt Lão phu nhân cũng không tốt lắm, phu nhân đến nửa ngày rồi, lão phu nhân cũng lạnh nhạt, ngồi cũng không cho phu nhân ngồi." Vương ma ma nói.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "Lý mụ mụ hầu hạ bên cạnh lão thái thái nói như thế nào?"

Vương ma ma hạ giọng nói: "Lý mụ mụ nói, hôm qua có nha hoàn đem chuyện của tam tiểu thư thêm mắm thêm muối nói với lão phu nhân, lão phu nhân rất là bất mãn, hơn nữa……" Vương ma ma khó xử nói.

"Nói!" Bàng Lạc Tuyết nói.

"Lý mụ mụ nói, lão phu nhân có ý tứ muốn lão gia lấy thêm thiếp." Vương ma ma nhỏ giọng nói.

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu: "Nhớ nên cho Lý mụ mụ tiền nhiều hơn."

"Nô tỳ biết, tiểu thư nên mau vào đi thôi."

Liên Ngẫu vén rèm lên, Bàng Lạc Tuyết đi đến hành lễ nói: "Tuyết nhi tham kiến tổ mẫu, tham kiến mẫu thân."

Lão phu nhân vẫy tay: "Tuyết nhi qua đây, hôm nay thế nào tới sớm như vậy, tay lạnh như vậy, lần trước ngươi cho người đưa huyết yến đến, tổ mẫu ăn không tệ, còn có, những thứ bánh ngọt kia, hương vị rất tốt. Vẫn là Tuyết nhi biết nghĩ cho ta."

Bàng Lạc Tuyết cười dịu dàng: "Là của mẫu thân mang đến cho tam muội muội, Tuyết nhi đương nhiên cũng mang đến cho lão tổ tông người."

Bàng Lạc Tuyết cẩn thận nhìn lão phu nhân, quả nhiên sắc mặt không tốt lắm, lão phu nhân hừ lạnh nói: "Hài tử Băng nhi kia mặc dù không phải do mẫu thân ngươi tự mình sinh ra, thế nhưng dù gì cũng là muội muội của ngươi, lần này mẫu thân của ngươi làm có chút quá không phóng khoáng."

Dương thị không dám cãi lại.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Hôm qua Tuyết nhi đi thăm tam muội muội, bất quá nhắc tới cũng kỳ quái."

"Kỳ quái cái gì?" Lão phu nhân hỏi "Chẳng lẽ là muốn giải vây cho mẫu thân của ngươi?"

"Lão phu nhân làm sao nói như vậy, lời của Tuyết nhi chỉ là lời nói thật, làm sao dám lừa gạt tổ mẫu chứ? Huống chi đây là nha hoàn cũng nhìn thấy, Tuyết nhi cần gì phải vì mẫu thân mà giải vây, chỉ là cảm thấy hiếu kỳ, nếu như tổ mẫu cảm thấy không đúng, vậy Tuyết nhi cũng sẽ không nói nữa." Bàng Lạc Tuyết bĩu môi nói.

"Ngươi nha." Nói xong dùng cánh tay già nua nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Lạc Tuyết nói: "Nói xem, nhìn thấy có cái gì, tổ mẫu cũng muốn nghe."

"Đây là tổ mẫu muốn hỏi, không phải Tuyết nhi lắm miệng." Bàng Lạc Tuyết lôi tay áo của lão phu nhân làm nũng nói.

"Được, được, được, Tuyết nhi nói đi, là tự tổ mẫu muốn hỏi, ngươi nói mau một chút đi." Lão phu nhân sủng nịch nói.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Băng nhi sinh bệnh, mẫu thân cảm thấy mình chăm sóc không chu toàn, cho nên đem rất nhiều thuốc bổ đưa đến viện tam phu nhân. Kỳ quái ở đây chính là, sắc mặt Băng nhi lúc ở chỗ mẫu thân vẫn rất đen, thế nhưng trở lại chỗ tam di nương sắc mặt đột nhiên tốt lên, Tuyết nhi cũng rất kỳ quái."

Lão phu nhân nhíu mày: "Đích xác kỳ quái, con dâu của ta, ta đều biết rõ, không có tâm địa gian xảo nhiều như vậy, bằng không những thứ nữ này sao có thể sống sót tốt, chẳng lẽ là tự tam di nương làm?"

Bàng Lạc Tuyết thấy lão phu nhân nghi hoặc, trong lòng có nghi vấn, cũng rất tốt.

"Lão phu nhân hà tất nói những chuyện không vui này, bây giờ tam muội muội đã tốt, có thể là ở chỗ của mẫu thân không được quen, đúng rồi, lão phu nhân, hôm nay mẫu thân đến cũng là muốn nói cho người biết một tin tức tốt, tổ mẫu nghe thấy nhất định sẽ rất hài lòng."

"Nga? Là cái gì? Ngươi xem mẫu thân của ngươi tới đây cũng đã nửa ngày rồi lại còn đứng ở đây, Lý mụ mụ mang ghế qua đây, để phu nhân ngồi xuống."

"Dạ, lão phu nhân."

"Là chuyện con dâu cần phải làm, dù sao đứa bé Băng nhi kia cũng là nữ nhi của ta, cũng là ta bình thường sơ sót, lão phu nhân nhân từ không trách ta, ta cũng đã sao chép kinh thư cầu nguyện cho đứa bé kia có thể mau chống khỏe lên, cũng coi như là một mảnh tâm ý của ta." Dương thị cung kính nói.

"Băng nhi chỉ bất quá là một thứ nữ, không đáng phải làm như vậy, đúng rồi, có chuyện tốt gì?" Lão phu nhân hỏi.

Dương thị nói: "Chúc mừng lão phu nhân, tam phu nhân mang thai, hôm qua đại phu của nàng tự mình đến xem mạch, đã xác định."

Quả nhiên, vẻ mặt lão phu nhân liền kinh hỉ: "Nói như vậy là đã xác định, quả nhiên là đại hỉ sự, mau một chút đỡ ta đến đó, ta muốn đích thân đi xem, đúng rồi, Lý mụ mụ, mang cây trâm của ta tới đây, thực sự là hỉ sự, trong nhà đã lâu không có nghe được tiếng trẻ con khóc."

"Vậy tổ mẫu mau một chút đi đi, mẫu thân cũng chuẩn bị thật nhiều thuốc bổ, vừa lúc có thể cùng nhau mang đến đó." Bàng Lạc Tuyết đỡ lão phu nhân nói.

Ba người cùng đi tới viện tam phu nhân rất xa cũng có thể nghe được tiếng cười từ bên trong truyền ra.

Lão phu nhân đi tới bên trong nhìn thấy tam phu nhân vuốt bụng, ở trong lòng Bàng quốc công cười vẻ mặt hạnh phúc, Bàng Lạc Băng đứng ở một bên.

Lão phu nhân nhíu mày.

"Băng nhi, ngươi cũng khỏe không ít, hôm nay trông sắc mặt của ngươi thật tốt. Có thể thấy sống ở chỗ tam phu nhân thích hợp với ngươi hơn, quả nhiên là phúc địa a, ta thấy viện này nên đổi tên gọi là Phúc Thụy uyển đi." Dương thị nói.

Bàng quốc công gật gật đầu, đích thực là điềm tốt, nên cứ gọi là Phúc Thụy uyển.

Tam phu nhân vội vàng hành lễ: "Tham kiến lão phu nhân, tham kiến phu nhân, nhị tiểu thư cũng tới."

Dương thị vội vàng đỡ nàng, oán trách đạo: "Cũng đã nói rồi, ngươi bây giờ đang mang thai, hành lễ gì gì đó đều miễn, hôm nay cho người mang theo rất nhiều thuốc bổ, muội muội giữ lại dùng, xem xem có hợp khẩu vị hay không, ta lại sai người lại đưa tới nữa."

"Đa tạ phu nhân, muội muội có tài đức gì mà có thể được tỷ tỷ chăm sóc như vậy." Tam phu nhân nói.

Lão phu nhân hài lòng vỗ vỗ tay Dương thị, người con dâu này, thật hiểu rõ lễ nghĩa. Lại nhìn thấy Bàng Lạc Băng như người không có việc gì đứng ở một bên, trong lòng bất mãn, hỏi: "Thân thể Băng nhi tốt lên không ít a."

Bàng Lạc Băng vội vàng nói: "Đa tạ tổ mẫu quan tâm, Băng nhi đã làm tổ mẫu, mẫu thân lo lắng."

"Đúng vậy, muội muội dọa mẫu thân cùng tổ mẫu như vậy, bất quá muội muội khỏe thật nhanh, có thể thấy mẫu thân nói đây là vùng đất tốt, thực sự là không sai, có thể thấy Tần đại phu kia thực sự là y thuật cao siêu." Bàng Lạc Tuyết có hứng thú nhìn Bàng Lạc Băng.

Sắc mặt Bàng Lạc Băng hồng hào, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt của Bàng Lạc Tuyết.

Mặc dù lão phu nhân không hài lòng Bàng Lạc Băng dùng loại thủ đoạn này để rời khỏi viện đại phu nhân, thế nhưng bây giờ tam phu nhân đang có thai, cũng không muốn xử trí tiểu nha đầu này. Kéo tay tam phu nhân nói: "Phu nhân nói không sai, ở đây đích thực là phúc địa, sau này viện này gọi là Phúc Thụy uyển đi." Nói xong lấy một cái hộp từ tay Lý mụ mụ, mở ra nói: "Đây là cây trâm lúc ta mang thai đã mang, trâm này là bách tử thiên tôn, hiện tại liền thưởng cho ngươi." Nói xong cài cây trâm lên tóc tam phu nhân.

Quả nhiên, mặt trên của trâm vàng ròng bách tử thiên tôn có một chim bồ câu đỏ thẩm, tam phu nhân đưa tay sờ sờ, nói với Bàng quốc công: "Thấy đẹp không?"

Bàng quốc công cười: "Đương nhiên, nàng mang cái gì cũng đẹp."

Tam phu nhân cười ngọt ngào, lại không biết, bên ngoài viện có một đôi đôi mắt đẹp, bên trong chứa ác ý nồng đậm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.