Chương trước
Chương sau
Thích Dao đã nói khai trương bên kia liền mở cửa đốt pháo.

Dưới lầu Tiết ma ma đứng ở cửa nói: “Hôm nay Thúy Vi lâu của chúng tôi khai trương, hoan nghênh các vị khách quan ghé thăm, Dao lâu chủ cùa chúng tôi đã chuẩn bị rượu cùng ca vũ.” Nói xong liền chạy vào bên trong đón khách.

Thúy Vi lâu không đơn giản là nơi giống lúc trước, có ca vũ phường, phòng trà dành cho danh nhân nhã sĩ, thu thập toàn bộ loại trà danh tiếng nhất, cùng với những bức tranh thơ ca mới nhất. Dung mạo các cô nương cũng trải qua tuyển chọn tỉ mỉ, mị mà không tục.

Thích Dao một thân hoa phục màu đen, tay cầm một cây quạt tròn, đứng ở lầu hai, Tiết ma ma ho khan mấy tiếng ý bảo mọi người im lặng nói: “Vị hắc y cô nương đứng trên lầu chính là lâu chủ Thúy Vi chúng tôi, Dao lâu chủ chúng tôi có vài lời muốn nói với các vị.”

Thích Dao dùng quạt tròn che miệng khẽ cười một tiếng: “Tiểu nữ danh gọi là Dao Cơ, may mắn nhận được sự ưu ái của mọi người trở thành lâu chủ Thúy Vi lâu, sau này mọi người có nhu cầu gì cứ việc nói với ta, Dao nhi nhất định toàn lực ứng phó giúp các vị khách quan giải quyết, mong rằng các vị khách quan ghé thăm nhiều hơn, hôm nay là ngày đầu tiên Thúy Vi lâu chúng tôi khai trương, cảm l.q.d tạ các vị ưu ái, đệ nhất nhạc công Như Yên cô nương của Thúy Vi lâu chúng tôi tự mình đánh đàn một khúc cho mọi người trợ hứng, Như Yên cô nương đánh đàn không đơn giản, mà nàng lại có quy củ một tháng chỉ lên sân khấu một lần, hôm nay các vị là bắt kịp lúc.” Nói xong ý bảo Bàng Lạc Tuyết bước ra.

Trên mặt Bàng Lạc Tuyết mang khăn the màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, đôi mắt sáng liếc nhìn, tựa như ngôi sao khắp bầu trời đều quy tụ về trong con ngươi của nàng. Nhẹ nhàng thi lễ với mọi người, liền mang theo đàn đi vào trong đài có màn che.

Bàng Lạc Tuyết thong thả đi tới phía trước, hai tay đặt trên dây đàn, thời điểm tiếng đàn vanh lên, Thích Dao mới phát hiện Bàng Lạc Tuyết thực sự là thiên phú kinh người. Tiếng đàn l.q.d uyển chuyển, không có nữa thanh tạp điệu, tiếng đàn của Bàng Lạc Tuyết làm khiếp sợ bốn phía, phòng khách ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ có tiếng đàn tiếng vọng bốn phía.

Một khúc qua đi, mọi người còn đang chìm đắm trong tiếng đàn không thể thoát khỏi, thì Bàng Lạc Tuyết đã đứng dậy rời khỏi cầm đài, thứ tốt đương nhiên phải treo khẩu vị.

Tiết ma ma nhanh nhẹn chạy ra nói: “Tiếng đàn Như Yên cô nương thực sự là chỉ trên trời mới có, nhân gian khó có được mấy lần nghe, các vị khách quan nói có phải hay không a?”

Lúc này mọi người mới đi ra khỏi tiếng đàn kinh diễm này, các loại trầm trồ khen ngợi nối liền không dứt, la hét cho người đàn một khúc nữa, Tiết ma ma đã biết rõ tâm ý chủ tử thế là cười nói: “Như Yên tiểu thư, một tháng chỉ biểu diễn một lần, các vị chắc hẳn nghe xong đều thấm vào trong sương tủy đi, các vị muốn nghe nữa, thì nghĩ xem các vị có thể đả động đến tâm Như Yên tiểu thư hay không. Hôm nay Thúy Vi lâu chúng tôi khai trương, Như Yên tiểu thư sẽ phá lệ đàn một khúc riêng cho vị khách nhân trả giá cao. Giá bắt đầu là một ngàn lượng.”

Tiết ma ma vừa dứt lời, bên dưới liền sôi trào, Bàng Lạc Tuyết ở trong bóng tối tỉ mỉ quan sát, Thích Dao vừa nói hôm nay Tấn vương cũng tới, nàng nhịn lại nhịn, mới nhịn xuống không giết hắn. Đi cùng hắn còn có công tử Tô Ấp con của thừa tướng Tô gia, công tử Lâm Thanh nhà Lâm học sĩ.

Một nghìn một trăm lượng.

Một nghìn ba trăm lượng.

Ta ra một nghìn năm trăm lượng.

“Năm ngàn lượng.” Một thanh âm lạnh như băng truyền vào, Bàng Lạc Tuyết nhìn lại theo thanh âm quả thật là Tấn vương, hừ, ngươi nghĩ nghe bản cô nương đàn cũng phải xem lại ngươi có phúc phận hay không, trong lòng Bàng Lạc Tuyết nói thầm.

Tiết ma ma nhận lấy ngân phiếu hạ nhân đưa tới, ngẩng đầu nhìn Thích Dao, Thích Dao nhìn bà gật gật đầu. Tiết ma ma mặt mày rạng rỡ nói: “Hôm nay là do vị công tử này có này phúc phận. Công tử ngồi chờ chốc lát, Như Yên cô nương đã đi chuẩn bị.” Lại quay đầu hướng về khách trong phòng nói: “Các vị không đấu giá được cũng không nên nản chí, tứ đại hoa khôi của chúng tôi ở phía dưới đã chuẩn bị l.q.d ca vũ, bảo đảm cũng làm cho các vị vui đến quên cả trời đất.” Tiết ma ma vỗ vỗ bàn tay, Nguyệt Hòa liền một thân váy hoa hồng sắc mẫu đơn, màu hồng phấn lộ ngực, ôm tỳ bà ngồi ở trên đu dây trên vũ đài, không hổ là đứng đầu tứ đại hoa khôi, giơ tay nhấc chân liền dẫn ý mị hoặc, mắt hoa đào hẹp dài, tóc búi tùy tiện, một cây trâm thủy tinh cài lên tóc đen, giữa trán nở rộ một đóa hoa đào, xinh đẹp quyến rũ ngồi trên bàn đu dây.

Nguyệt Hòa vươn tay trắng thuần nhẹ nhẹ gảy đàn tỳ bà, bộ dạng say xưa đàn, tiếng hát thanh thúy liền truyền ra.

Vọng không thấy giang bạn liễu tiền đê, hiệt hoa bộ dạng phục tùng nhìn lâm thủy chiếu ảnh

Tư mấy lần lãng nguyệt thượng chân mày, nhẹ tần mỉm cười là khuynh thành dáng vẻ

Cả đời tình, lưỡng nan, tam cố nhìn hết tầm mắt thu thủy thương

Cái nhìn kia, triền miên Phù Dung mặt mộc

Cung thương khởi, tình khó tuyệt, thiên dịch lão, tâm tương kết

Tuyết tản vòng song hoàn, vì quân ỷ dung họa sân khấu, trang chu cũng mộng hồ điệp cũng tới

Trăng sáng lâu ngoại thủ vân khai, trở lại đến, lục tóc mai suy, chu nhan chưa sửa

Sơ không thấy hay là bất yêu, tương tư thế nào tác tương thiếu

Mưa như rượu, vô tình hữu tình, ánh sáng mặt trời như trước

Một đời tịch, hai hoan, đàn tam huyền chưa phổ là thanh thương

Khó tái kiến, nếu như tái kiến nguyệt thiếu viên

Vọng không thấy, thanh đoạn nghỉ ngơi, thiên loan xếp, phúc mây khói

Gió tây mười hai lan, bạn khanh nhảy ra hồng trần ngoại, Bồng Lai không xa tiên lữ bất niệm

Đỗ quyên đề toái nam kha mộng, về không đến, nước trong biên, người ở ngoài núi

Sơ không thấy hay là bất yêu, tương tư thế nào tác tương thiếu

Mưa như rượu, vô tình hữu tình, ánh sáng mặt trời như trước

Tình thiên kiếp, dịch kết, nan giải.

Liên Diệp Liên Ngẫu mặc nam trang, giả làm công tử nhà giàu, lấy ra túi tiền từ trong ngực, ném bạc lên sân khấu, vừa ném, vừa nói: “Nguyệt Hòa cô nương hát thật hay, Nguyệt Hòa cô nương hãy đàn thêm một khúc nữa đi.”

Phía dưới khách nhân cũng làm theo, một ngân phiếu, một thỏi một thỏi bạc ném lên sân khấu, Tiết ma ma phái người thu lại bạc cùng ngân phiếu mấy lần.

Thu thập xong sân khấu, tứ đại hoa khôi mỗi người mạc vũ y sắc hồng sa mỏng đứng múa giữa đài, nhảy điệu kinh hồng chi vũ, khắp bầu trời cánh hoa từ trên trời bay xuống, toàn l.q.d bộ bầu không khí này Thúy Vi lâu trước nay chưa có, mỹ nhân xinh đẹp, hai chân giẫm trên cánh hoa trên nhẹ nhàng múa, vũ đạo mị hoặc. Câu lòng người, vạn người mê.

Người phía dưới nhìn ngây dại, ngày rầm rộ thế này, cũng khẳng định địa vị Thúy Vi lâu của nàng ở kinh thành không ai có thể sánh bằng.

Trong phòng, Tấn vương gia bưng ly rượu lên nhàn nhạt nhấp, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo một nụ cười ấm áp, chỉ là nụ cười này vẫn chưa tới đáy mắt: Lâu chủ nơi này đúng là diệu nhân, bởi vậy, danh hiệu hạng nhất kinh thành này rất nhanh sẽ vào tay các nàng.”

“Tấn vương thế nhưng vẫn còn nghĩ đến khúc đàn vừa rồi, ta nghĩ một hồi có thể theo tìm xem đáp án trên người cô nương kia.” Tô Ấp lưu manh cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.