Liên Diệp ra roi thúc ngựa, vừa hồi phủ liền báo tiểu thư vì đắc tội Hoàng Hậu nương nương nên bị người hạ chỉ dụng hình phạt “Tạt chỉ”, hiện giờ hai tay đã gần như phế. Vẻ mặt Vương di nương vô cùng đắc ý, trong lòng biết muội muội đã dựa theo những gì sắp đặt trước, quả thật làm mẹ con nàng hài lòng. Liền xen miệng vào: “Nhị tiểu thư cũng thật không hiểu chuyện, đắc tội với Hoàng Hậu nương nương thì phải làm sao bây giờ. Đại tỷ, tỷ đừng quá đau lòng, tránh cho thân thể mình l.q.d không chịu nổi. Lão gia vốn đang bệnh, nghe chuyện của Tuyết Nhi sẽ càng thêm đau lòng.” Sắc mặt Dương thị tái nhợt, trong lòng Liên Diệp cảm thấy có chút áy náy, ‘Tiểu thư thật là xấu xa.” Thông qua cửa sổ xe, Bàng Lạc Tuyết thấy vẻ “ tiểu nhân đắc chí” của Vương di nương. ‘Di nương à, người cười thật không biết kiềm chế, không biết khi đổi thành con gái ruột của người sẽ như thế nào đây.’
Khi nàng thấy sắc mặt tái nhợt của Dương thị, trong lòng dâng lên một chút áy náy, Dương thị là người quá ôn nhu nên luôn bị các di nương ức hiếp, nhất dịnh phải cho nàng xem bản chất của bọn họ, mới không bị bọn họ tính kế. ‘Mẫu thân à, người đừng trách Tuyết nhi độc ác. Người không ác, đứng không vững.’ Dương thị nhìn qua vẻ mặt đầy hưng phấn của Vương di nương, trong lòng liền trầm l.q.d xuống. ‘Tuy là nàng ta ngu xuẩn cũng nhận ra nhất định con gái mình bị thương, mà việc này chắc chắn có liên quan đến nàng ta.’ Trong lòng hối hận vì đã không chăm sóc tốt cho con gái, bây giờ đến cả đám thiếp thất cũng có thể leo lên đầu nàng giương oai. Nhìn chiếc xe ngựa chầm chậm đi lại, Dương thị nhanh chóng đi tới phía trước. Màn xe bị một bàn tay trắng nõn nhẹ vén lên.
Người xuất hiện trước mắt không phải là Đại tiểu thư, mà là vẻ mặt lo lắng của Bàng Lạc Tuyết. Bàng Lạc Tuyết được đỡ xuống xe ngựa, Dương thị kéo nàng xem trái rồi lại nhìn phải, xác định không có chút tổn hại nào, mới ôm nàng thật chặt trong ngực. Bàng Lạc Tuyết hít thật sâu hương thơm của mẫu thân, trong lòng yên tĩnh hơn nhiều, cũng ôm người thật chặt. Trong lòng Dương thị lúc này, sau khi sợ hãi, lo lắng vì mình yếu đuối mà khiến con gái mình chịu thiệt thòi.
Thật may quá, Tuyết nhi không có việc gì. Dương thị nhìn về phía Liên Diệp: “Tiểu thư bình yên vô sự, là ai bị Hoàng Hậu xử phạt? Sao không nói rõ.” Lúc này, Dương thị quay đầu lại nhìn Vương di nương, thấy nàng ta căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tuyết nhi. Biết ngay người đàn bà này lại làm trò quỷ, quả nhiên cuộc sống quá sung sướng. ‘Mình vốn là chủ mẫu phủ Bàng Quốc Công, dù sao cũng không đến phiên nàng ta giễu võ giương oai, không vì chính mình cũng phải vì đứa nhỏ này mà lo lắng.’ “ Đại tiểu thư đã đắc tội Hoàng Hậu, lát nữa các ngươi kể l.q.d rõ đầu đuôi sự việc cho ta nghe, trước hết cho người đem nàng ta về Thính Vũ hiên, mời đại phu đến chữa trị.”
Gần đây lão gia bận nhiều việc, đừng quấy rầy người.” Dương thị vừa nói xong, Vương di nương đã gục lên người Bàng Lạc Vũ khóc rống lên, nghe Dương thị nói như vậy không khỏi ủy khuất: “ Đại tiểu thư đã thành ra như vậy, tất nhiên phải báo cho lão gia, bảo người vì Đại tiểu thư mà đòi lại công đạo, làm sao Hoàng Hậu nương nương có thể dụng hình này mà trách phạt chứ, từ khi còn nhỏ Vũ nhi của ta đã rất sợ đau, làm nàng đến vậy sao có thể chịu nổi.” Hừ, vừa rồi còn bộ l.q.d dáng ương ngạnh, bây giờ còn giả bộ như vây, “Vừa nãy muội muội có nói lão gia bận rộn, thân thể yếu đuối, không chịu nổi đả kích. Hoàng Hậu nương nương trách phạt, nhất định là có lí do của người, muội muội cảm thấy tỷ tỷ xử sự bất công sao. Nếu đó là tiểu thư con vợ cả bị phạt, theo lí thường sẽ làm như thế, ngược lại chỉ là một thứ nữ có thể cứ chiều chuộng?” Ngữ khí của Dương thị không thể coi thường. Nhất thời, Vương di nương có cảm giác như ăn phải ruồi bọ, nhìn bộ dáng thống khổ của con gái, lòng đau như cắt.
Bây giờ quan trọng nhất là tay của Vũ nhi, xem ra chắc là trở nên vô dụng rồi. Vũ nhi là người tâm cao khí ngạo như thế làm sao chấp nhân nổi. Hồi sáng, Vương Qúy Phi đã đã gửi thư đến nói là tất cả đã an bài thỏa đáng, nhất định sẽ cho Vũ nhi một câu trả lời hài lòng. Nàng ta biết khi có Vương Qúy Phi quan tâm, Vũ nhi chắc chắn sẽ bình an vô sự, chợt lóe lên một tia sáng kì dị. Nhưng lúc này nàng ta không thể chọc phu nhân nổi giận, dù sao đi nữa bà ta cũng không phải là chủ nhân. Thế nên cho người đỡ Bàng Lạc Vũ và Tụng Chi trở về Thính Vũ Hiên để chữa trị.
Mặc khác, Dương thị tự mình dẫn Bàng Lạc Tuyết trở về Lạc Tuyết các, Lạc Tuyết tự kể cho mẫu thân nghe những chuyện đã trải qua trong cung. Sau khi nghe xong, trong lòng Dương thị có chút ưu sầu, một phần đau lòng cho con gái, một phần căm hận đám người đọc ác kia. Nghe được Tuyết nhi được phong làm nghĩa nữ thì cảm thấy vui mừng, đám người kia quả là “tiền mất tật mang”. Buổi tối khi lão gia trở về, Vương di nương chắc chắn sẽ không thuận theo mà bỏ qua. Vì thế, sai người làm đem nhân sâm ở núi Trường Bạch cho Đại tiểu thư tẩm bổ, an bài Liên Ngẫu đun canh an thần, tận mắt nhìn Tuyết nhi uống hết rồi mới rời đi. Chạng vạng, Bàng Quốc Công trở về, lại bị nha hoàn của Vương di nương gọi đi, Vương di nương khóc như mưa, lại sợ ảnh hưởng đến tâm tình của phu nhân, không dám làm ầm lên.
Trong lòng Bàng Quốc Công không vui, vừa muốn an ủi Vương di nương thì nghe nha hoàn báo là Đại phu nhân đến. Vương di nương đứng dậy nghênh đón, phu nhân mang theo nhiều loại quà tặng khác nhau, chân thành đi đến. Đối diện với Bàng Quốc Công nói: “Thiếp thân cho người làm chuẩn bị một chút thuốc bổ cho Vũ nhi, Tuyết nhi cũng bị hoảng sợ khóc nháo không ngừng, thiếp thân bắt con bé uống canh an thần, mới vừa thiếp đi. Thiếp thân liền đến xem Vũ nhi ngay, chuẩn bị cho nó nhiều loại thuốc bổ. Cả hai đứa nhỏ thật là đáng thương.” Bàng Quốc Công nghe con gái nhỏ cũng bị kinh hoảng, nhất thời gấp gáp nói: “Nhị nha đầu đỡ hơn chưa, trong lòng còn hoảng sợ nhiều không? Lát nữa ta qua thăm con bé.” Dương thị mỉm cười nói: “Tuyết nhi không muốn làm phiền người quan tâm, dù sao chuyện triều chính cũng đủ làm người bận lòng rồi, làm sao lại để một chuyện nhỏ nhặt này cho người lo lắng. Suy cho cùng cũng là do Tụng Chi làm việc không thỏa đáng, lấy bức tranh của Tuyết nhi thêu cho thiếp bỏ vào hộp gấm mà dâng lên cho Hoàng Hậu. Giữa hoa Mẫu Đơn và Thược Dược, Tuyết nhi vẫn chưa phân biệt rõ.
“Tụng Chi kia lại có gan lớn mà lấy ngọc bội của Hoàng Hậu, quả thật đáng chết, khiến Đại tiểu thư phải chịu khuất nhục như vậy. Mà Vũ nhi cũng thật tình, phát hiện ra trước nhưng mà cũng không ngăn cản, thật kì quái…” Vương di nương càng nghe càng “kinh hồn bạt vía”, lo lắng đến chuyện phu nhân nói ra nhưng lại không phát hiện trong một lúc đã khiến lão gia có phản cảm với mẹ con nàng ta. Quả là tự đào hố chôn mình. Có khổ cũng không nói nên lời, vốn là kế sách hãm hại đại phu nhân và nhị tiểu thư cuối cùng bị trả đũa thì không nói làm chi, lại còn khiến lão gia khó chịu.
Bàng Quốc Công nhìn thê tử dịu dàng, hiền lành của mình, nháy mắt cảm thấy trong lòng trở nên mềm mại. Thiếp thất châm ngòi khiến lòng ông không vui nói: “Việc này phu nhân xử lí rất tốt. Thật ra con của nàng còn nhỏ, mà Vũ nhi lại là người đã hiểu chuyện, nha hoàn kia đuổi đi đi, nô tài chỉ biết gây họa cho chủ thì dùng làm gì.” Vương di nương bất đắc dĩ đáp ứng. Bàng Quốc Công cùng phu nhân ra ngoài, đi thẳng đến Cẩm Tú Các. Nhìn thê tử “thanh mai trúc mã” cùng nhau lớn lên của mình vừa đến Cẩm Tú Các, lại nghe được nha hoàn báo trong người tứ di nương cảm thấy khó chịu, mời ông đến xem. Bàng Quốc công chỉ cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra: “Khó chịu thì đi tìm đại phu, ta không thể chữa bệnh.” Dương thị nhìn sang mỉm cười, mỗi khi bàng Quốc Công hồi phủ, Tứ di nương luôn tìm mọi cách để ông ghé sang, chỉ là chút việc nhỏ, không liên quan gì đến đau ốm, người mang thai vốn nhiều tâm tư.
Vì thế cười nói: “Nói với Tứ di nương, sau khi lão gia dùng cơm xong sẽ sang thăm nàng, lát nữa chuẩn bị tổ yến tốt nhất mang sang, nói là phần thưởng của lão gia.” Quốc công nhìn thấy thê tử của mình xử lí mọi chuyện thật thỏa đáng, càng thêm áy náy, vừa rồi nghe Vương di nương châm ngòi mà bất mãn với phu nhân. Vừa muốn mở miệng, Dương thị lại nói: “Hôm nay thiếp thân bồi lão gia đến thăm muội muội, đúng lúc vừa mới chuẩn bị xong thuốc dưỡng thai tốt nhất, cũng hi vọng muội muội có năng lực sinh thêm con trai, thêm phúc cho nhà chúng ta.” Trong ánh mắt Bàng Quốc công ngập tràn cảm động: “Có được thê hiền, ta còn cầu gì nữa.” Trong Cẩm Tú Các thì “nồng tình mật ý”, mà quả nhiên lúc này tại viện của Tứ di nương lại náo loạn trời đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]