Một tiếng “đại ca”, tất cả hiểu lầm đều giải trừ, sau khi xa cách mười năm lại nghe được tiếng kêu gọi quen thuộc như thế, hốc mắt Thượng Quan Sở Hàn không khỏi ươn ướt:
- Nhã Nhi…. Nhã Nhi, Nhã Nhi của ta đã trở lại.
Nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trắng như tuyết của Dạ Mị, trong mắt Thượng Quan Sở Hàn tràn ngập thương tiếc, cứ lẳng lặng để Dạ Mị dựa vào trong ngực hắn làm càn khóc lớn như vậy, hắn biết, nàng cần phát tiết.
Thấy vậy, khoé miệng Hiên Viên Ngọc gợi lên một nụ cười khổ, lén lút rời đi.
- Đại ca, muội thật xin lỗi huynh, nhiều năm như vậy đều là muội hiểu lầm huynh, còn nói nhiều lời tuyệt tình với huynh như vậy! Có phải muội thật sự rất đáng giận hay không? - Hai mắt Dạ Mị đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở Hàn nói, dù sao, nàng đã từng thương tổn hắn như vậy.
Thượng Quan Sở Hàn ôn nhu lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, gằn từng tiếng kiên định nói:
- Nhã Nhi, mặc kệ nàng đã làm những gì đối với ta, ta đều không thể hận nàng, trái tim này chỉ nhảy lên vì yêu nàng. - Nếu không yêu, tâm cũng sẽ chết.
Nghe được lời thổ lộ bất thình lình của Thượng Quan Sở Hàn, Dạ Mị ngây ngẩn cả người, nàng thừa nhận, lúc nghe hắn nói yêu nàng tim thế nhưng đập nhanh, đáy lòng còn có chút cảm giác ngọt ngào! Nhưng càng là như thế này, nàng lại càng có một loại cảm giác tội lỗi, bởi vì nàng còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-phong-hoa/2160139/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.