Thấy Dạ Mị xoay người rời đi, Tử Thần nở một nụ cười khổ, vẻ đau đớn trong đáy mắt làm người ta phải xót xa. quá khứ u ám như vậy sao ta lại có thể cho nàng biết đâu? Cho dù nàng không yêu ta, cho dù phải rời khỏi nàng, ta cũng hy vọng vĩnh viễn để lại cho nàng ấn tượng tốt đẹp nhất. 
Chậm rãi thu dọn một bộ lại một bộ y phục của mình, không chỉ là vì vết thương trên người làm hắn không thể hoạt động mạnh, càng là vì hắn muốn lại ở trong đây thêm một chút, chẳng sợ chỉ có trong chốc lát cũng tốt. Cuộc sống vài năm nay tại Hoa Thanh phái là điều tốt đẹp mà hắn khát vọng lại không dám xa cầu lúc trước, cũng bởi vì như thế, sắp đến lúc rời đi mới không nỡ như thế. 
Bỗng nhiên liếc đến thanh kiếm bên giường, vẻ đau đớn trong mắt hắn lập tức được vui sướng bao phủ, trong lúc lơ đãng lại toát lên vẻ hoài niệm, nụ cười thoả mãn làm cả người hắn đều sáng hẳn lên, giống như ánh sao lộng lẫy, nở rộ vạn trượng hào quang thuộc về hắn. Mười ngón tay đầy vết thương nhẹ nhàng vuốt ve thanh Lưu Quang kiếm xinh đẹp kia, động tác ôn nhu giống như đang vuốt ve người yêu của mình vậy, là nhẵn nhịu, thâm tình như thế. 
Ít nhất, còn có nó sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình. 
Đem thanh Lưu Quang kiếm triệu hồi về cơ thể của chính mình, hắn chậm rãi đi tới cửa, bước chân có chút không vững, lại xoay người nhìn thoáng qua căn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-phong-hoa/2160127/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.