Ban đêm trong hoàng cung vô cùng lạnh lẽo và yên tĩnh, hơn nữa còn có vẻ băng lãnh vô tình.
Đi trên nền đá cẩm thạch băng lãnh, đột nhiên Dạ Mị cảm thấy đáng thương cho những người sinh hoạt tại trong cung, ở một nơi không có chút tình người này, nhân sinh còn có niềm vui gì? Cả ngày không ngừng tranh đấu, tính kế, còn phải lúc nào cũng đề phòng tránh bị người khác đâm một đao sau lưng.
Người đời chỉ nhìn được một mặt hoa lệ tôn quý của hoàng cung, lại không nhìn đến chỗ âm u. Nói hoàng cung là cái lồng vàng hoa lệ, không bằng nói nó là một toà thành luyện ngục huyết tinh….
“Thông báo một tiếng, ta muốn gặp Nam Cung Ly.” Bên ngoài ngự thư phòng, Dạ Mị lạnh lùng nói với thái giám đang đứng bên ngoài.
“Nhã Nhi, vào đi.”
Tiểu thái giám còn ngây ngốc chưa phản ứng lại được thì trong ngự thư phòng đã truyền ra giọng nói mỏi mệt khàn khàn của Nam Cung Ly.
Dạ Mị hơi hơi nhíu đôi mày xinh đẹp tuyệt trần, đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt quả nhiên là gương mặt tiều tuỵ như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Thời gian gần như chỉ có ba ngày, Nam Cung Ly nguyên bản phong thần tuấn tú kia giờ phút này dĩ nhiên lại tiều tuỵ không chịu nổi, giống như thay đổi một người khác vậy.
Hốc mắt lõm xuống, xương gò má nhô ra, sắc mặt tái nhợt, râu ria mọc hỗn độn, đôi mắt hoa đào mị nhân cũng mất đi sáng bóng của ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-phong-hoa/2160098/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.