Chương trước
Chương sau
Ban đêm trong hoàng cung vô cùng lạnh lẽo và yên tĩnh, hơn nữa còn có vẻ băng lãnh vô tình.

Đi trên nền đá cẩm thạch băng lãnh, đột nhiên Dạ Mị cảm thấy đáng thương cho những người sinh hoạt tại trong cung, ở một nơi không có chút tình người này, nhân sinh còn có niềm vui gì? Cả ngày không ngừng tranh đấu, tính kế, còn phải lúc nào cũng đề phòng tránh bị người khác đâm một đao sau lưng.

Người đời chỉ nhìn được một mặt hoa lệ tôn quý của hoàng cung, lại không nhìn đến chỗ âm u. Nói hoàng cung là cái lồng vàng hoa lệ, không bằng nói nó là một toà thành luyện ngục huyết tinh….

“Thông báo một tiếng, ta muốn gặp Nam Cung Ly.” Bên ngoài ngự thư phòng, Dạ Mị lạnh lùng nói với thái giám đang đứng bên ngoài.

“Nhã Nhi, vào đi.”

Tiểu thái giám còn ngây ngốc chưa phản ứng lại được thì trong ngự thư phòng đã truyền ra giọng nói mỏi mệt khàn khàn của Nam Cung Ly.

Dạ Mị hơi hơi nhíu đôi mày xinh đẹp tuyệt trần, đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt quả nhiên là gương mặt tiều tuỵ như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Thời gian gần như chỉ có ba ngày, Nam Cung Ly nguyên bản phong thần tuấn tú kia giờ phút này dĩ nhiên lại tiều tuỵ không chịu nổi, giống như thay đổi một người khác vậy.

Hốc mắt lõm xuống, xương gò má nhô ra, sắc mặt tái nhợt, râu ria mọc hỗn độn, đôi mắt hoa đào mị nhân cũng mất đi sáng bóng của ngày xưa, trở nên có chút ảm đạm, tròng trắng dày đặc tơ máu…..

“Biến chính mình thành hình dạng như thế này rất thoải mái sao?” Dạ Mị lạnh giọng hỏi, trong lời nói tràn đầy châm chọc.

“Ta…..” Nam Cung Ly không biện hộ gì, xấu hổ cúi đầu xuống.

Suốt ba ngày, hắn đều nhốt mình trong Ngự Thư phòng, một người cũng không gặp. Thậm chí ngay cả lúc Nam Cung An Thiến hạ táng hắn cũng không có xuất hiện tự mình tiễn đưa muội muội bảo bối mà hắn yêu thương nhiều năm như vậy lên đường, hắn…. không có cái dũng khí kia.

“Hừ! Muốn chết muốn sống tuỳ ngươi, một đại nam nhân gặp được chút chuyện lại biến chính mình thành như vậy, ta ngay cả khuyên cũng lười khuyên ngươi! Người sống trên đời ai không có chuyện thương tâm, không có lúc suy sụp đâu? Nếu ngươi ngay cả một chút chuyện đều không xem thấu mà nói, ta thấy ngươi vẫn là tự sát sớm một chút cho rồi!”

Lời nói lãnh khốc gần như tuyệt tình làm lòng Nam Cung Ly đau đớn thật sâu, nhưng càng nhiều là xấu hổ.

Rất muốn tìm lấy cớ cho chính mình, nhưng hắn phát hiện không có lý do thoái thác nào có thể giải vây cho hắn. Nam Cung Ly không khỏi nở nụ cười chua sót, nàng thật không nên đem một mặt này bại lộ ra ngoài, làm hắn muốn trốn tránh cũng không thể trốn tránh.

Cùng lúc đó, trong lòng của hắn dâng lên một tia ngọt ngào, nhảy nhót, nếu đổi thành một người không hiểu nàng mà nói, những lời nói này chỉ sợ sẽ làm người ta hận không thể đâm chết nàng. Nhưng mà chỉ có người chân chính hiểu nàng mới biết, dưới mặt nạ lãnh khốc vô tình của nàng là một viên thất khiếu linh lung tâm nhẵn nhụi mềm mại như thế nào.

Phép khích tướng, một loại biện pháp rất cũ, nhưng không thể phủ nhận, thuỷ chung lại là biện pháp hữu hiệu nhất.

“Có tiểu mỹ nhân ở, làm sao ta có thể nỡ đi chết đâu?” Lời nói mang chút ngả ngớn, nhưng giờ phút này nghe qua lại có chút thâm trầm chua xót, nhưng Dạ Mị rốt cuộc cũng an lòng.

Hắn, đây là đang dùng hành động nói cho nàng, hắn sẽ phấn chấn lên, Nam Cung Ly trong quá khứ sẽ trở về.

“Còn có tâm tư trêu ghẹo, xem ra ngươi là không chết được, thật đáng tiếc.” Cố làm ra vẻ thất vọng bĩu môi, Dạ Mị rất tự giác tìm một chỗ ngồi xuống, uống trà ăn điểm tâm, nhìn có vẻ rất nhàn nhã.

Nghe vậy, khoé miệng Nam Cung Ly không khỏi hung hăng co rút, giả bộ thương tâm nói: “Tiểu mỹ nhân liền hi vọng ta chết như vậy sao? Anh tuấn tiêu sái, phong luu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như ta vậy….”

“Có gương không?”

Đột nhiên nàng thốt ra một câu như vậy làm Nam Cung Ly ngẩn người. Gương? Nàng muốn gương làm gì? Gương cùng lời hắn nói có quan hệ gì sao?

“Nơi này là Ngự Thư phòng, đương nhiên không có gương, bất quá nếu nàng muốn dùng mà nói ta gọi người đi lấy đến là được.” Quái dị nhìn Dạ Mị một cái, lập tức lớn tiếng phân phó với nô tài bên ngoài, “Người đâu, lấy một cái gương đến!”

“Dạ, nô tài tuân lệnh!”

“Nhã nhi, nàng muốn gương làm gì?” Nam Cung Ly do dự hỏi. Chẳng lẽ nữ nhân này bắt đầu thích chưng diện rồi? muốn học dáng vẻ của những nữ nhân kệch cỡm kia, thường thường cầm gương soi, sửa sang lại trang dung?

“Chờ một chút ngươi sẽ biết.”

Không cần một lát, tiểu thái giám liền cầm một cái gương thở hồng hộc chạy đến.

Dạ Mị tiếp nhận gương, tại trong ánh mắt nghi hoặc của Nam Cung Ly thong thả đi đến cầm gương để trước mặt hắn nói: “Nhìn xem.”

Bảo hắn soi gương? Này là ý gì?

Đem ánh mắt nghi hoặc chuyển tới trước gương, vừa nhìn thấy quả thật trợn mắt há hốc mồm, con “quỷ” sắc mặt tái nhợt gầy trơ cả xương kia thật là hắn sao?

“Này….. đây là ta?” Chỉ vào mũi mình không dám tin hỏi, nhìn con “quỷ” trong gương kia cũng làm động tác tương tự, Nam Cung Ly phút chốc trợn tròn mắt.

“Ngươi nghĩ thế nào?” Dạ Mị khinh bỉ nhìn người nào đó nói.

Nam cung Ly 囧, khó trách lúc nãy hắn nói chính mình phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong nàng sẽ có loại biểu tình quái dị này, cái loại biểu tình giống như nuốt phải con ruồi vậy….

“A… Ha ha… Ảo giác, này là ảo giác. Đúng rồi, nàng tìm đến ta có chuyện gì sao?” Nam Cung Ly xấu hổ lau mồ hôi lạnh trên đầu, bắt đầu lựa chọn nói sang chuyện khác..

Dạ Mị khinh bỉ trợn trừng mắt, thản nhiên nói: “Ta là đến nói lời từ biệt với ngươi, sáng mai chúng ta trở về Tuyết sơn.”

Dạ Mị có dự cảm, không lâu nữa Ma Vương hẳn là sẽ xuất hiện, việc cấp bách bây giờ là phải nắm chặt thời gian tăng tu vi lên. Ma Vương trong tối, cho nên không biết phải an bài cái gì trước, chỉ có đợi cho hắn ra chiêu trước nàng mới có thể gặp chiêu phá chiêu.

Nghĩ đến đại chiến sắp đến, tâm tình của Dạ Mị cũng bắt đầu ngưng trọng lên. Ma tộc trời sinh tính giảo hoạt thị huyết, chỉ một Ma Tôn đã khó trị như thế, có thể nghĩ đến người sinh ra nhi tử khó trị như thế là dạng gì. Hơn nữa thực lực của Ma Vương nhất định là mạnh hơn Ma Tôn nhiều, dù sao hắn cũng chính là lão yêu quái không biết đã sống bao nhiêu năm rồi.

Xem ra như thế, Ma Vương này thật không phải là khó giải quyết bình thường.

“Cái gì? Nàng phải đi?” Vừa nghe Dạ Mị phải đi, Nam Cung Ly lập tức nóng nảy. Hắn còn muốn nhiều bồi dưỡng tình cảm với nàng đâu, người đi rồi, hắn còn bồi dưỡng với ai a!

“Ân, mục đích ta đến nơi này đã đạt thành, cho nên cũng là lúc rời đi.”

“Mục đích nàng tới nơi này, chính là vì Ma Tôn kia?”

“Cũng có thể nói như thế, lúc đầu không biết là Ma Tôn, chỉ nghe nói nơi này xuất hiện Tu Ma giả, không nghĩ đến thế nhưng sẽ là hắn. Còn có… thật xin lỗi, nguyên nhân bởi vì ta làm liên luỵ đến các ngươi, này vốn là ân oán cá nhân của ta và hắn, không nghĩ tới sẽ hại chết muội muội của ngươi, thật xin lỗi…”

“Chuyện này không liên quan đến nàng, nếu không phải chính Thiến nhi muội ấy hồ đồ, lại làm sao có thể đi đến bước này đâu, còn suýt nữa hại chết mọi người.” Nam Cung Ly nở nụ cười chua xót, liền ngay cả chính hắn cũng thật không ngờ, muội muội của chính mình sẽ làm ra chuyện như vậy…

“Đúng rồi, vì sao các người không trúng nước tán công đâu? Ta nhớ được các người cũng đã ăn qua mấy thứ đó mà.”

“Thật ra ta đã sớm biết tràng âm mưu đó, chỉ là tương kế tựu kế dẫn Ma Tôn hiện thân thôi. Ngày đó tại ven hồ sen, ta lo lắng Nam Cung An Thiến sẽ làm ra chuyện gì, cho nên vẫn luôn luôn thả Thiên Lý nhãn bên người nàng, bởi vậy có thể nắm giữ nhất cử nhất động của nàng. Nhưng mà không nghĩ tới, sau lại thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện âm mưu của nàng cùng Ma Tôn, vì thế ta liền quyết định tương kế tựu kế, đã dùng thuốc giải độc trước tiên.”

“Bởi vì ta quá muốn giết Ma Tôn, cho nên không có nói chuyện này với ngươi trước, thật xin lỗi.” Nói đến cùng, cái chết của Nam Cung An Thiến nàng cũng phải chịu một ít trách nhiệm, nếu nàng sớm nói với Nam Cung Ly, bi kịch này có lẽ sẽ không xảy ra đi?

“Không cần giải thích với ta, nếu mà lần này không bắt lấy cơ hội giết hắn, sau này có lẽ sẽ có càng nhiều chuyện không tưởng được xảy ra, ta có thể lý giải. Đối với cái chết của Thiến nhi, tuy nói ta rất thương tâm, nhưng mà ta cũng biết, cái này căn bản không thể trách người khác được, chỉ có thể nói… vận mệnh đã như vậy…

Nếu không phải nàng ghen tị như thế, nếu từ nhỏ mọi không có làm hư nàng, nếu nàng không phải cố chấp như thế…

Nghe vậy, Dạ Mị không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, giống như không thể tin được lời vừa rồi là hắn nói vậy, đối với sự sủng ái mà hắn dành cho muội muội, làm sao hắn có thể biểu hiện bình tĩnh như thế?

“Ha ha, nhìn ta như vậy làm chi? Chẳng lẽ bỗng nhiên nàng phát hiện ta tốt lắm? Có muốn thử nhận ta hay không?” Nam Cung Ly tựa tiếu phi tiếu hỏi, trong đôi mắt thâm thuý lấp lánh ánh sáng khó có thể nắm lấy.

Nghe vậy, Dạ Mị không chút khách khí trợn trừng mắt với hắn, “Đi tìm chết đi! Quả nhiên vẫn là tao bao như trước, thối thí!”

Sau một lúc lâu, bên trong một mảnh yên tĩnh thật quỷ dị, Dạ Mị nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Nam Cung Ly, chỉ thấy đôi mắt thâm thuý kia của hắn đang như chớp như không nhìn chằm chằm về phía mình.

Ngay tại lúc Dạ Mị bị hắn nhìn có chút quẫn bách, rốt cục Nam Cung Ly cũng mở miệng: “Nhã Nhi, ta không có nói đùa. Ta yêu nàng, từ lúc mười năm trước đã yêu nàng. Nguyên bản ta nghĩ nàng rất hạnh phúc, cho nên ta trầm mặc, sau khi ta nghe được chuyện đã xảy ra với nàng ở Long Việt quốc, ta thật sự hối hận, hối hận vì sao lúc trước không dùng thủ đoạn mạnh mẽ mang nàng đi. Nguyên bản ta nghĩ rằng sau này ta sẽ chỉ sống trong đau khổ, nhưng mà ngay lúc này, ông trời lại mang nàng đến bên người ta. Lần này đây, ta bất luận như thế nào cũng sẽ không lại dễ dàng buông tha, ta không muốn nửa đời sau của ta vượt qua trong hối hận.

Ánh mắt nóng rực, ngữ khí rõ ràng kia làm lòng Dạ Mị không lý do chấn động. Nàng không phải là không nhìn ra tình ý của hắn, chỉ là nếu hắn không nói nàng cũng giả vờ như không biết thôi, chỉ là nếu đã nói rõ, nàng làm sao có thể lại trốn tránh?

“Thực xin lỗi… Ta vẫn đều chỉ xem ngươi là bằng hữu…”

“Không cần phải nói, ta đều biết, ta nói những lời này thuần tuý chỉ là muốn cho nàng biết tâm ý của ta. Ta biết hiện tại nàng đối với ta không có tình yêu nam nữ, chỉ là ta sẽ không buông tay.” Ánh mắt kiên định, ngữ khí trảm đinh tiệt thiết tỏ rõ quyết tâm của hắn, quyết không buông tay!

“Không cần lại lãng phí thời gian trên người ta, ta với ngươi là không thể nào.” Đối mặt tình cảm, Dạ Mị luôn không thích ướt át bẩn thỉu, nếu đã nói rõ, vậy nhất định phải làm chấm dứt.

“Vì cái gì? Vì cái gì nàng lại khẳng định như vậy? Nàng có thể nhận Phàm Trần bọn họ, vì cái gì không thể nhận ta? Ta còn chưa có thử qua nàng đã phán ta tử hình, nàng không biết là như vậy đối với ta rất không công bằng sao?” Nam Cung Ly có chút nôn nóng, hắn có thể chịu đựng nàng không yêu hắn, nhưng mà không thể chịu được nàng ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn.

Hít mạnh một hơi thật sâu, Dạ Mị kiên định nói với hắn: “Bởi vì đời này ta tuyệt đối sẽ không có chút gì liên luỵ với người trong hoàng thất! Giống như ngươi nói, bên cạnh ta đã có ba người Phàm Trần bọn họ, mà ngươi là vua một nước, cho nên chúng ta nhất định sẽ không có kết quả. Một khi đã như vậy, vì sao không buông tay sớm một chút đâu?”

“Đời này tuyệt đối sẽ không có chút gì liên luỵ với người trong hoàng thất….” Nam Cung Ly suy sút dựa vào trên ghế, không ngừng lặp lại những lời này, bên trong ánh mắt tràn đầy đau thương chua sót. Chỉ là một thân phận, liền tướt đoạt quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của hắn…

Thấy vậy, Dạ Mị cũng không lại dừng lại, nên nói nàng đã muốn nói rõ ràng, chắc rằng hắn cũng thật sự hiểu rõ.

Cứ như vậy, mỗi người đi một đường là lựa chọn tốt nhất, sau này nàng và hắn cũng không còn gặp lại, tin rằng hắn nhất định có thể quên mất đoạn cảm tình không có kết quả này.

Bên trong trúc uyển, một thân ảnh thon dài màu trắng đứng sừng sững bên cạnh Tử Trúc Lâm, ánh trăng sáng tỏ bao phủ trên người hắn tạo thành một tầng khăn che mông lung. Nhìn lại bên cạnh, sườn mặt tuấn mỹ vô song ẩn ẩn có chút u buồn, quanh thân cũng tản ra một cỗ đau thương thản nhiên, cô đơn mà lại thê lương như thế.

Dạ Mị vừa tiến vào trúc uyển liền nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp này, trái tim không khỏi đập chậm một nhịp.

“Đông Phương Hi?”

Nghe được âm thanh của Dạ Mị, Đông Phương Hi mới từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại, xoay người cười ôn nhu một tiếng với Dạ Mị, ấm áp thoải mái như gió xuân phất qua mặt.

Nháy mắt Dạ Mị nhìn xem có chút ngây ngốc. Nàng vẫn luôn biết Đông Phương Hi rất tuấn mỹ, cũng luôn biết nụ cười của hắn có lực sát thương rất lớn, vốn tưởng rằng nàng đã sớm miễn dịch, nhưng không nghĩ đến tại một đêm dưới trăng này, kinh hồng thoáng nhìn như thế lại tạo thành một tầng bọt sóng nho nhỏ trong lòng nàng.

Thấy Dạ Mị có chút ngốc lăng nhìn chính mình, ý cười trên khoé miệng Đông Phương Hi càng sâu hơn, bên trong đôi mắt loé lên nồng đậm ôn nhu sủng nịnh, còn có thâm sâu yêu say đắm.

Hai người cứ ngừng lại cách nhau một đoạn khoảng cách không xa như vậy, nam tuấn mỹ vô song, nữ tuyệt sắc khuynh thành, thêm nữa Tử Trúc Lâm xinh đẹp như mộng ảo một bên, hình thành một bức tranh duy mỹ xinh đẹp.

Sau một lúc lâu, Dạ Mị mới từ trong nụ cười kia hồi phục tinh thần lại, thấy Đông Phương Hi mỉm cười nhìn chính mình, Dạ Mị có chút xấu hổ nhẹ ho một tiếng, “Ngươi đến chỗ của ta có chuyện gì sao?”

Lúc nói chuyện cũng không dám trực tiếp nhìn vào hai mắt hắn, Dạ Mị không khỏi bắt đầu khinh bỉ chính mình. Vì sao sau khi đi vào thế giới này mình lại trở nên càng ngày càng háo sắc rồi? Thế nhưng lại nhiều lần xem nam nhân đến ngây người! Không đúng, này không thể trách nàng, muốn trách chỉ có thể trách nam nhân ở thế giới này quá yêu nghiệt! Một đám phong thái khác nhau, lại đồng dạng đều là mỹ nam tử thế gian hiếm thấy, mỗi ngày đối mặt với bọn họ, có thể không chảy máu mũi cũng đã xem như là định lực siêu mạnh mẽ rồi!

“Ta cũng không biết là như thế nào, đi tới đi lui liền đến nơi này, nhìn Tử Trúc Lâm dưới ánh trăng rất đẹp cho nên nhịn không được liền nhìn nhiều một chút.” Nguyên bản là tâm tình hắn không được tốt, một mình đi dạo trong hoàng cung, kết quả khi hắn phục hồi tinh thần lại phát hiện mình đã ở trúc uyển. Đông Phương Hi cũng rất bất đắc dĩ, quả thật là tuỳ tâm sở động a. Trong lòng không có lúc nào là không nhớ đến nàng, cho nên ngay cả lúc thất hồn lạc phách cũng đi tới nơi này…..

“Đêm đã khuya, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai sẽ khởi hành về Tuyết sơn.” Dạ Mị thản nhiên nói, chỉ là không dám nhìn vào ánh mắt hắn. Kỳ thật nàng làm sao không biết, lý do của hắn thật là có chút quá sứt sẹo, tu sĩ Đại Thừa kì cho dù mười ngày nửa tháng không ăn không uống không ngủ cũng sẽ không có vấn đề gì, chẳng qua nàng cảm thấy giờ phút này chính mình thật sự rất muốn trốn, dường như trong nháy mắt có chút không biết nên đối mặt hắn như thế nào.

Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi chính mình nhìn hắn đến ngây người cho nên trong lòng xấu hổ?

Nhưng lời này nghe vào trong tai Đông Phương Hi lại thay đổi hương vị, mày kiếm nhíu lại, chua sót hỏi: “Chẳng lẽ nàng lại không muốn nhìn thấy ta đến như vậy sao?”

Dạ Mị nghe vậy chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu lại đúng lúc bắt giữ đến bi thương chợt loé qua trong mắt hắn, có chút không biết làm sao mở miệng nói: “Không… không phải, ta không phải có ý này”

Thoáng trầm ngâm một lát, Đông Phương hi giống như đã quyết định cái gì vậy, ung dung tao nhã đi về phía Dạ Mị, đến khi giữa hai người cách nhau chưa đến mười centimet mới dừng lại. Trên gương mặt ôn nhuận như ngọc tràn đầy vẻ trịnh trọng, môi mỏng khẽ mở nói: “Mị nhi, ta yêu nàng.”

“Cái gì… cái gì?!” Dạ Mị suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, không dám tin nhìn hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì khác thường chứng minh chính mình nghe nhầm, chỉ tiếc là nàng chỉ nhìn thấy vô hạn thâm tình cùng vẻ thật sự không gì sánh kịp trên gương mặt nho nhã tuấn dật của hắn.

“Ta nói, ta yêu nàng. Trong cuộc tỷ thí ở Hoa Dương phái, nàng bạch y thắng tuyết giống như cửu thiên thần nữ, tóc trắng theo gió cùng múa, bên trong đôi mắt đạm mạc thanh lãnh tràn đầy khí chất kiên nghị, bất khuất, cuồng ngạo, từ giây phút đó, trái tim của ta sẽ không lại thuộc về ta.”

Ánh mắt Đông Phương Hi nhìn Dạ Mị càng phát ra thâm thuý, giống như một cái lốc xoáy vậy, suýt chút nữa hút lấy Dạ Mị vào.

“Ta…”

“Mị nhi, đừng vội vàng từ chối ta, cho dù nàng không yêu ta cũng đừng nhẫn tâm từ chối ta, nàng có thể xem như cái gì cũng không có nghe thấy, ta cũng không xa cầu nàng có thể nhận ta, chỉ hi vọng nàng có thể để lại cho ta một tia ảo tưởng. Cho dù đến cuối sẽ thương tích đầy mình ta cũng chấp nhận.”

Dạ Mị vừa định nói chuyện đã bị Đông Phương Hi cắt ngang, hắn sợ hãi từ trong miệng nàng nghe được lời từ chối, hắn sợ hãi nghe được kết quả sẽ làm hắn tâm như tro tàn. So với tâm như tro tàn mà nói, mình đầy thương tích đã xem như là nhân từ rất nhiều, ít nhất, hắn còn có động lực tiếp tục cố gắng.

Nghe đến đây, Dạ Mị đã muốn không biết nên nói gì cho phải, cảm giác trong lòng rất phức tạp, các loại cảm xúc giống như hàng ngàn sợi tơ quấn quanh lòng nàng. Rất có một loại cảm giác “bỏ không xong, để lại thì càng loạn”

“Mị nhi, ta nghĩ muốn của nàng một thứ.”

“Cái gì?”

“Một nụ hôn…”

Lời còn chưa dứt, Đông Phương Hi liền giữ lấy đôi môi đỏ mọng mê người ngọt ngào như anh đào kia.  Không có xâm nhập sâu hơn, chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, lại chôn xuống một mầm mống rung động trong lòng hai người.

Đến lúc Dạ Mị phục hồi tinh thần lại, Đông Phương Hi đã sớm không biết tung tích.

Ngây ngốc vuốt ve môi của mình, nàng bị cường hôn???!

Nói đến cường hôn, Dạ Mị lại có chút không quá tự nhiên, nếu thật sự bị cường hôn, sao nàng lại có thể một chút cũng không tức giận đâu? Chẳng những như thế, tận sâu trong đáy lòng dường như còn có chút ngọt ngào… chẳng qua điểm này lại bị nàng quyết đoán xem nhẹ.

Hiện tại Dạ Mị thật là buồn bực vô cùng, đến tột cùng hôm nay là cái ngày lành gì a? Một người hai người đều đến tỏ tình với nàng, từ khi nào mà nàng đã biến thành bánh trái thơm ngon người người muốn tranh đoạt rồi?

Không có người yêu là một chuyện làm cho người ta đau đầu, nhưng mà quá nhiều người yêu lại là một chuyện càng làm cho người ta đau đầu hơn!

Nay chính mình đã có ba nam nhân, nếu lại nhiều thêm hai, vậy những ngày về sau…

Nghĩ nghĩ liền có chút mao cốt tủng nhiên, hung hăng rùng mình một cái, Dạ Mị liền đi vào phòng nghỉ ngơi, bất quá xem ra hôm nay nhất định lại là một đêm không ngủ rồi…

Sáng sớm hôm nay, đám người Phàm Trần cùng nhau đến trúc uyển hội hợp với Dạ Mị, lúc nhìn thấy Đông Phương Hi, trong lòng Dạ Mị còn có chút xấu hổ nho nhỏ, hơi khó chịu dời tầm mắt của mình đi. Mà Đông Phương Hi lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn cười đến như mộc xuân phong như trước.

Mới vừa đi đến cửa cung, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Nam cung Ly sớm chờ ở ngoài cửa. Kỳ quái là hôm nay hắn không có mặc long bào tượng trưng cho thân phận cao nhất kia, mà chỉ là một cẩm bào màu thuỷ lam tinh xảo, bên hông mang theo đai lưng được khảm ngọc bích, trên đầu là một ngọc quan tử kim.

Bỏ đi một thân long bào hắn cũng bỏ đi uy nghiêm ngày xưa, đôi mắt hoa đào của hắn nhẹ chớp cười quyến rũ giống như lại trở thành thái tử tao bao mười năm trước, hại Dạ Mị còn tưởng rằng mình hoa mắt, đôi mắt phượng mở to không dám tin nhìn nam nhân cực kì thiếu đánh kia.

“Tiểu mỹ nhân, sao chỉ một buổi tối mà nàng lại không biết ta rồi?” Nam Cung Ly hơi có chút uỷ khuất nhìn Dạ Mị nói, bên trong đôi mắt đào hoa hư hư thực thực tràn đầy loại chất lỏng có tên nước mắt.

“Nam Cung Ly? Ngươi thần kinh?” Đây là đang làm nhân cách phân liệt sao? Van xin ngươi có thể đừng kích thích như vậy không a, trong chốc lát uy nghiêm khí phách, trong chốc lát lại tao bao thối thí, tư duy của nàng thật sự là có chút không theo kịp hành động của hắn a!

Nghe được lời nói của Dạ Mị, môi mỏng góc cạnh rõ ràng của Nam Cung Ly không khỏi mạnh mẽ giật giật một chút, nhìn đến loại biểu tình muốn cười lại không dám cười của bốn nam nhân bên cạnh Dạ Mị, Nam Cung Ly thật là có chút cảm giác thất bại.

“Ta là cố ý sớm chờ nàng ở đây, nàng lại còn nói ta như vậy…” Mỹ nam chính là mỹ nam, một biểu tình tuỳ ý đều có thể rung động lòng người, biểu tình lã chã chực khóc kia không biết lại làm bao nhiêu cô nương thương thấu tâm. Chẳng qua, người hắn gặp lại không phải nữ nhân bình thường, chiêu này đối với nàng có vẻ không có tác dụng lớn.

“Chờ ta? Ta còn nghĩ rằng ngươi không đến đưa tiễn ta đâu.”

“Ai nói ta đến đưa tiễn nàng?”

“Ngươi không phải đến tiễn ta vậy mới sáng sớm đã đứng chờ ở đây làm chi?”

“Ta muốn đi cùng nàng.” Nam Cung Ly khôi phục bản tính tao bao cũng khó được lộ ra biểu tình như thế, đôi mắt sáng ngời hữu thần gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Mị, sâu bên trong đáy mắt là một chút mong chờ không dễ phát hiện.

Lời này vừa nói ra, lập tức đưa đến ba đạo tầm mắt tràn ngập địch ý, tầm mắt hỗn loạn nhiều điểm tia lửa giống như muốn tươi sống đâm vài lỗ nhỏ trên người Nam Cung Ly vậy.

“Ngươi là vua của một nước sao có thể đi cùng với ta?” Dạ Mị nghi hoặc hỏi, một bên còn dùng đôi mắt hoài nghi nhìn hắn, chẳng lẽ làm hoàng thượng cũng có thể “trốn việc”?

“Ta đã truyền ngôi vị hoàng đế cho lục hoàng đệ, từ nay về sau ta không còn là người của Tuyết Yên quốc nữa, Nam Cung Ly cũng chỉ là Nam Cung Ly.”

Nghe vậy, mấy người đều sững sờ, nhao nhao không dám tin nhìn Nam Cung Ly, trong lòng Dạ Mị lại càng sóng ngầm mãnh liệt. Hôm qua nàng vừa nói những lời đó với hắn, hôm nay hắn liền thoái vị, chẳng lẽ bởi vì nàng sao?

Người trong hoàng thất tranh quyền đoạt lợi mục đích không phải là vì cái long ỷ ánh vàng rực rỡ kia sao? Vì cái gì hắn lại có thể không thèm để ý như vậy? Chẳng lẽ đối với hắn chính mình thật sự quan trọng như vậy sao?

Dạ Mị không hiểu, trong lòng giống như bị cái chuỳ hung hăng đập mạnh một chút. Trên cái thế giới này, thật sự có hoàng đế chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn sao?

“Tiểu mỹ nhân… Ta hiện tại không có nơi nào để đi, nàng hãy thu lưu ta đi, nếu không ta sẽ ăn ngủ đầu đường. Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn thấy một người phong lưu lỗi lạc tuấn mỹ vô song như ta lưu lạc đầu đường sao?” Làm như nhìn ra tâm tình Dạ Mị trầm trọng, Nam Cung Ly lập tức biến sắc mặt bày ra bộ dáng đáng thương hề hề đến lấy lòng nàng, rất giống một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.

Dạ Mị rối rắm, chẳng lẽ thật sự muốn cho hắn đi theo sao? Như vậy chẳng phải là lại cho hắn hy vọng? Nhưng mà nếu không cho hắn đi theo có phải hơi quá đáng không? Nói như thế nào thì hắn cũng là vì nàng mới buông tha cho ngôi vị hoàng đế……

“Mị nhi, liền mang theo hắn đi, nói như thế nào nàng cùng với hắn cũng có chút giao tình, xem ở hắn đáng thương như vậy liền cho hắn đi cùng được không.” Phàm Trần ý tứ sâu xa nói.

Nam Cung Ly vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, chớp chớp mắt chờ Dạ Mị trả lời.

“Được rồi, ngươi liền đi theo chúng ta cùng nhau đi.” Dạ Mị bất đắc dĩ gật đầu nói, ánh mắt nhìn về phía Phàm Trần cũng có chút quái dị, vì sao nàng có cảm giác hắn giống như đang làm mai mối a?

“Ha ha, tiểu mỹ nhân, đã biết ngươi tốt nhất!”

Nam Cung Ly hưng phấn nâng lên khuôn mặt long lanh nụ cười, muốn chen đến bên người Dạ Mị, kết quả lại bị sứ giả hộ hoa bên cạnh dùng ánh mắt hung hăng lăng trì một phen. Bất quá đối phó với người da mặt dày, chiêu này hình như là không quá dùng được…

Nhìn vài nam nhân dấu diếm sóng ngầm mãnh liệt, Dạ Mị bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Nam Cung Ly, nên làm cái gì bây giờ đâu? Nếu là trước đây, nàng còn có thể cho rằng không biết tâm ý của hắn, nhưng mà trải qua tối hôm qua thổ lộ, hơn nữa hôm nay đột nhiên thoái vị, muốn giả vờ không biết cũng không được a….

“Thật ra nàng không cần suy nghĩ nhiều quá, Thiến nhi mất, hoàng cung này cũng không còn gì đáng giá ta lưu luyến, cùng với cô độc sống hết quãng đời còn lại trong hoàng cung lạnh lẽo này, chẳng bằng dỡ xuống trách nhiệm tiêu sái hết cuộc đời. Chuyện cảm tình, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, không miễn cưỡng được.”

Ngay lúc Dạ Mị đang rối rắm phiền muộn, bên tai chợt truyền đến giọng nam trầm ấm, quay đầu nhìn lại, liền thấy Nam Cung Ly vẫn là vẻ mặt cười quyến rũ như trước, bộ dạng phóng đãng không kềm chế được này thật sự rất khó có thể liên tưởng đến giọng nam trầm ấm bên tai vừa rồi.

Thấy Dạ Mị nhìn đến, Nam Cung Ly cười đến càng mị hoặc, một cái mị nhãn bay ra, lại đổi lấy Dạ Mị liếc trắng mắt…

Cho tới bây giờ Dạ Mị mới biết được, nam nhân này nhìn như không chịu để tâm tiêu sái không kềm chế được, trên thực tế lại là người hữu tâm khó được, chẳng qua hắn đã quen dùng mặt ngoài tiêu sái không kềm chế được che giấu chính mình, nếu không phải người chân chính nhìn thông thấu, lại làm sao có thể nhìn thấy được một mặt không muốn bị người biết của hắn?

________________________________

Bên trong Nhạc Nam phái, một nam nhân có chút mập mạp, lớn lên tương đương đáng khinh đang vẻ mặt khiếp sợ nhìn nam tử cẩm bào màu đen ngồi ngay ngắn ở ghế trên.

Tướng mạo của nam tử mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng bộ dạng lại tuấn mỹ yêu dị cực kỳ, toàn thân cao thấp đều tràn ngập một cỗ hương vị nguy hiểm, một mắt phượng nhếch lên ngẫu nhiên có một tia hồng quang chợt loé, quỷ mị lạnh lẽo giống như ám dạ Tu La vậy.

“Đến cùng Hoa Thanh phái có lai lịch ra sao?” Môi mỏng khẽ mở, giọng nam thuần hậu thơm ngọt giống như rượu ngon trân quý nhiều năm vậy, làm người say mê vô cùng.

“Hồi… hồi bẩm chủ thượng, Hoa Thanh phái là mười năm trước mới xuất hiện, giống như là trong một đêm bỗng nhiên toát ra vậy. cũng không biết nguyên nhân do đâu, tuy rằng thời gian Hoa Thanh phái thành lập vô cùng ngắn ngủi, nhưng cũng đã trở thành đại môn phái số một số hai tu Chân giới. Bọn họ giống như có đầy đủ thiên tài địa bảo dùng mãi không hết vậy, chỉ mười năm thời gian liền đã bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài kiệt xuất, đã từng có không ít người đến thăm dò xem bọn họ có bí mật gì, nhưng mà lần nào cũng bị trận pháp chung quanh tuyết sơn cản đường, một khi đi vào là không còn đường sống trở ra.”

“Chưởng môn Hóa Thành phái tên là Dạ Mị, là một nữ tử tuổi trẻ tuyệt sắc, điểm đặc thù nhất là đầu đầy tóc bạc kia của nàng, cơ hồ đã thành biểu tượng tượng trưng cho “Bạch y tiên sư”. Người này tuy rằng nhìn qua rất tuổi trẻ, nhưng mà tu vi rất cao, liền ngay cả chưởng môn Hoa Dương phái Thanh Phong cũng không phải đối thủ của nàng. Hơn nữa nàng thủ đoạn tàn nhẫn, nếu không trừ bỏ, chỉ sợ sau này…”

“Dạ Mị sao? Hừ! Cho dù nghiền xương nàng thành tro cũng khó giải mối hận trong lòng bổn vương!” Nam tử yêu dị oán hận nói, hồng quang quỷ dị trong mắt loé sáng dị thường, làm nam nhân đáng khinh dưới kia nhìn thấy không khỏi kinh hồn táng đảm một trận, cả thân mình run rẩy không thôi.

Hắn biết rõ bất luận là tiểu chủ tử lúc trước hay là chủ thượng, chỉ cần ánh mắt đỏ đã nói lên bọn họ muốn nổi giận, đó là tín hiệu muốn thấy máu!

“Ngươi phân phó người rải tin tức, nói bên trong Hoa Thanh phái có dấu vô số bảo vật, muốn như thế nào có thể gợi nên tham niệm của người khác, điểm này không cần bổn vương dạy ngươi đi?”

“Dạ, thuộc hạ hiểu rõ! Chủ thượng, thuộc hạ có…. có một chuyện không rõ…”

“Nói.”

“Nếu chủ thượng muốn đối phó Hoa Thanh phái có thể nói là chuyện rất dễ dàng, vì sao lại còn muốn mượn tay người khác đâu?”

“Ngu xuẩn! đến tột cùng Hoa Thanh phái có bí mật gì còn không có ai biết, có thể trong thời gian ngắn như vậy lại nổi bật giữa phần đông Tu Chân môn phái, ngươi cho rằng sẽ là hạng người vô năng sao? Hơn nữa mục đích cuối cùng của bổn vương ngươi cũng biết, có thể nghĩ biện pháp làm bọn họ trước tiên tự giết lẫn nhau tự nhiên là không còn gì tốt hơn.”

“Dạ dạ dạ, thuộc hạ ngu dốt! Chiêu này của chủ thượng quả nhiên tuyệt diệu, đợi cho bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương chủ thượng muốn như thế nào còn không phải chỉ là một câu nói thôi sao! Thuộc hạ cầu chúc chủ thường kỳ khai đắc thắng!”

Nhìn nam tử vẻ mặt nịnh nọt, nam tử yêu dị liền cảm thấy chán ghét đến cực điểm, xem cũng không muốn lại xem hắn thêm chút nào. Một trận gió thổi qua, nam tử yêu dị liền biến mất tại chỗ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.