Chợt, đầu Dạ Mị đột nhiên cảm thấy đau đớn, ánh sáng màu trắng chợt loé, chiến trường liền biến mất không thấy, lại mở to mắt, phát hiện chính mình dĩ nhiên đã trở lại hiện thực. 
Lúc này trong lòng Dạ Mị hỗn loạn cực kỳ, nàng thật sự không rõ vì sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy, lại hay là, đó căn bản không phải là một giấc mơ? 
Tất cả mọi thứ đều quá chân thực. Nghe nói nằm mơ là không nhìn thấy rõ ngũ quan của người trong giấc mơ, nhưng mà nàng lại thấy được rất rõ ràng gương mặt của mỗi người, nhất là bóng dáng tư thế hiên ngang oai hùng mặc áo giáp bạc kia. Cái loại cảm giác chiến đấu hăng hái đẫm máu, nhiệt huyết sôi trào này, Dạ Mị đều cảm giác được rất rõ ràng. 
Đến tột cùng đó chỉ là một giấc mơ hay là?…. 
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phàm Trần, kéo suy nghĩ của Dạ Mị về hiện thực. 
“Mị nhi, tỉnh sao?” 
“Ân, chờ một chút, ta sẽ ra ngay.” Cố gắng bỏ qua một đám suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Dạ Mị nhẹ giọng nói. 
“Tốt, ta đi múc nước cho nàng, nàng mặc y phục trước.” 
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Dạ Mị lười biếng đứng lên, suy nghĩ luôn sẽ lơ đãng bay lên trên chiến trường, bay lên bóng dáng màu bạc kia… 
“Mị nhi?” 
“A?” Dạ Mị giật mình, hồi phục tinh thần lại lại phát hiện Phàm Trần đã sớm đi vào phòng. 
“Nàng có tâm sự?” Phàm Trần lo lắng hỏi. Chưa từng nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-phong-hoa/2160091/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.