Chỉ sau chốc lát, Thúy Y liền ôm Dao Nguyệt cầm vội vàng quay trở về, ánh mắt mọi người cũng lại tụ tập trên người Dạ Mị, bất quá đại đa số là đang chờ xem diễn. 
Dạ Mị cười nhạt không nói, đem ánh mắt của mọi người ở đây thu hết vào đáy mắt, lúc nhìn đến ánh mắt lo lắng Thượng Quan Sở Hàn và Thượng Quan Diệu Tổ, lòng Dạ Mị ấm lên, nở nụ cười long lanh, ý bảo họ không cần lo lắng. Mà cười một tiếng như thế mọi người mới biết thế nào gọi là "Ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc" ( Quay đầu nhìn lại cười một cái mị hoặc trăm người, lục cung mọi người cũng chỉ có thể làm nền. À ừm câu này ta nghĩ là vậy hông biết đúng không nữa, ai biết thì nói với ta, ta sẽ sửa lại) 
Tiếp nhận Dao Nguyệt đi đến một bên ngồi xuống, Dạ Mị thoáng suy tư một lát sau liền vươn ngón tay thon ngọc khảy cầm huyền."Trần Tinh Như, ngươi muốn làm ta xấu mặt phải không? Khiến ngươi phải thất vọng rồi đâu!" Dạ Mị làm như lơ đãng liếc nhìn Trần Tinh Như một cái, đáy mắt tràn đầy băng lãnh và cười nhạo, làm lòng Trần Tinh Như bất giác run lên! Tiếng đàn vang lên, mọi người biểu tình theo vừa mới bắt đầu đùa cợt chậm chậm chuyển biến thành khiếp sợ, tán thưởng! Một khúc "Xuân giang hoa nguyệt dạ" khiếp sợ toàn trường! 
Bỗng nhiên, một tiếng tiêu truyền đến, đúng là có người nhạc đệm! Trong lòng Dạ Mị rất khiếp sợ, thủ khúc này tuyệt đối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-phong-hoa/108650/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.