Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Xe ngựa dừng lại, xe ngựa của Tô Ly đi theo phía sau cũng bỗng nhiên khựng lại.
“Làm sao vậy?” Bỗng nhiên dừng lại, thanh âm Tô Ly bên trong xe ngựa kiều kiều nhược nhược tựa hồ bị kinh sợ.
Đáng tiếc không có người trả lời hắn.
Phượng Khuynh thấy Vân Mạc vẫn không cho nàng nửa điểm ánh mắt, nội tâm không khỏi quýnh lên, trực tiếp đoạt lấy thư trên tay Vân Mạc: “A Mạc, ngươi đừng nóng giận, ta đưa người trở về. Ta không nghĩ muốn.”
Lại hướng ra ngoài hô một tiếng: “Hoa Quế, nhanh chóng quay đầu hồi cung!”
Lần này là vội vàng ra lệnh.
“Vương gia ——” Thanh âm Vân Mạc có chút bất đắc dĩ, sắc mặt cũng lãnh đạm bất đắc dĩ, “Vân Mạc không sinh khí, ngươi hà tất phải làm như vậy?”
Không sinh khí?
Vừa vào cửa, mới sau một đêm thê chủ liền có thêm tiểu thị, chính phu rộng lượng cỡ nào cũng sẽ không nói không sinh khí chút nào đi?
Trừ phi —— hắn căn bản là không thèm để ý.
Không thèm để ý nàng làm cái gì, cũng...... Không thèm để ý người như nàng.
Tức khắc, tâm Phượng Khuynh có chút chua xót.
Trong lúc nhất thời, nàng tựa hồ đã minh bạch cái loại cảm giác này của Vân Mạc khi trước —— luyến mộ một người căn bản không thèm để ý đến ngươi.
Nhưng nàng vẫn vội vã nắm lấy tay Vân Mạc, nội tâm nàng tự an ủi và cổ vũ bản thân, không có gì, Vân Mạc không phải mới nhận thức mình sao? Theo lý thuyết của thời hiện đại, đó chính là manh hôn á
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-nu-vuong-gia-xau-phu-thi-tam-di/1265282/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.