Chương trước
Chương sau
Lãnh Nguyệt Tâm gật gật đầu, cũng không có hỏi chủ nhân của các nàng là ai.
Cái nhà này nàng cũng không xa lạ, bởi vì đem qua nàng đã nghỉ ngơi ở đây….
“Thu Vũ, Thu Nguyệt, các ngươi đang làm gì?” Thanh âm Lạc Ảnh ở bên ngoài vang lên.
Thu Nguyệt cùng với Thu Vũ liếc nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Nhìn quần áo trên người minh, Lãnh Nguyệt Tâm cũng không có nghĩ nhiều, “Chủ nhân của các ngươi đâu?”
Thu Nguyệt nghe vậy, nhẹ giọng nói: “Lãnh tiểu thư, chủ nhân có việc phải rời đi trước.”
Nghe Thu Nguyệt nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm cũng không có hỏi nhiều, mà ra khỏi chăn, mặc giày xuống giường.
Thu Nguyệt cùng Thu Vũ thấy vậy, cũng không có ngăn cản, bởi vì nàng bị thương ở bả vai, đôi chân nàng cũng không có bị thương.
Loading...

“Lãnh tiểu thư, cô đói bụng sao?” Thu Vũ hỏi.
Lãnh Nguyệt Tâm lắc lắc đầu, nhăn nhăn mày, “Kêu ta Nguyệt Tâm là được rồi.”
Họ Lãnh này, nàng là thật không muốn nghe.
“Nguyệt……Nguyệt Tâm!” Thu Vũ cười nói: “Hiện tại thời gian còn sớm, chúng tôi ra ngoài chuẩn bị thức ăn, cô trước cứ ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi.”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, gật gật đầu.
Thu Nguyệt vừa mở cửa, ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài cửa, ba người liền thấy được Lạc Ảnh đứng ở bên trong viện.
Lạc Ảnh vốn dĩ tính phải rời đi, nghe được âm thanh mở cửa, liền quay đầu lại nhìn nhìn, vốn tưởng rằng chỉ có Thu Nguyệt cùng Thu Vũ, không nghĩ tới Lãnh Nguyệt Tâm cũng ra ngoài chung.
Nhăn nhăn mày, chậm rãi đi đến trước mặt Lãnh Nguyệt Tâm.
“Cảm giác thế nào?”
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Không sao rồi.”
Nghe nàng nói như vậy, Lạc Ảnh cũng yên tâm hơn, đang chuẩn bị nói chuyện, bên trong không trung lại đột nhiên vang lên một tiếng kêu thật quái.
Nghe được thanh âm kia, Lạc Ảnh nhăn nhăn mày, hướng tới không trung nhìn lại, lại nhìn thấy một con hắc ưng bay xoay quanh trên không.
Hắc ưng.

Đôi mắt Lạc Ảnh tối sầm, ngay sau đó nhìn Lãnh Nguyệt Tâm nói: “Nguyệt tâm, cô cứ ở lại đây, đừng rời khỏi, sẽ không có người biết được nơi này.”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy, cũng không kịp hỏi cái gì nhiều, liền nghe Lạc Ảnh đối với Thu Vũ và Thu Nguyệt nói: “Hai người các ngươi, nhanh chóng rời đi.”
Thu Nguyệt cùng Thu Vũ nghe vậy, cũng biết sự tình không ổn, liền gật gật đầu, nói: “Lạc thiếu gia, chủ nhân ngài ấy………!”
“Chủ nhân sẽ không có việc gì, các ngươi cứ đi trước đi.” Lạc Ảnh nói xong, liền hóa một đạo Lưu Quang hướng tới một phương hướng mà đi.
Thu Nguyệt cùng với Thu Vũ đồng thời ngự kiếm rời đi, ngay sau khi ba người rời khỏi, hắc ưng trên không trung nhìn Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt một cái, cũng nhanh chóng bay đi.
“Diều hâu thật lớn.” Thanh âm cảm thánh kinh ngạc bên tai vang lên, làm cho Lãnh Nguyệt Tâm cả kinh, lập tức xoay người, lại nhìn thấy một thiếu niên hồng y dựa vào chỗ cây cột nhà, gương mặt tuấn mỹ kia mang theo một đạo tươi cười.
Người này xuất hiện từ khi nào?
Xuất hiện đã bao lâu rồi, vì sao nàng lại không phát hiện ra?
Nhăn nhăn mày, Lãnh Nguyệt Tâm hỏi: “Ngươi xuất hiện ở đây khi nào?”
Thiếu niên kia nghe vậy, lắc mình một cái liền từ chỗ cây cột đến bên người Lãnh Nguyệt Tâm, sau đó dùng cái mũi hít hít, nói: “Không có mùi máu tươi, ngươi không có việc gì?”
Lãnh Nguyệt Tâm không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, toàn thân đều tràn ngập đề phòng.
Tâm tính hài tử là mẫn cảm nhất, thiếu niên lui về phía sau một bước, gãi gãi đầu, giơ lên một nụ cười, nói: “Ta tên là Vô Tà, lúc trước ta nhìn thấy nam nhân kia ôm ngươi đi, bởi vì trên người ngươi có mùi máu, cho nên ta mới đi theo.”
Nghe được hắn nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm nhướng mày, “Nói vậy là ngươi vẫn luôn ở chỗ này?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.