Đông Phương Ẩn thấy vậy, hướng tới Lăng Thiên Mặc nói: “Hoàng Thượng, ta còn có chút việc, liền cáo từ trước.” Lăng Thiên Mặc như thế nào sẽ không biết Đông Phương Ẩn muốn đi làm gì, chỉ là Đông Phương Ẩn phải đi, hắn có thể không cần phải nói một tiếng liền có thể rời đi, nhưng hiện tại đối phương đã cho hắn chút mặt mũi, nếu hắn còn không biết điều, không chừng Đông Phương Ẩn sẽ còn làm ra chút chuyện gì đó. Nghĩ đến đây, Lăng Thiên Mặc hơi hơi mỉm cười, nói: “Đông Phương Ẩn Thái Tử nếu có việc gấp, tất nhiên có thể rời đi trước.” Đông Phương Ẩn nghe vậy, chỉ là gật gật đầu, liền xoay người rời đi. Biến cố như vậy xảy ra, làm cho Lăng Tiêu cùng với Lăng Sở Thiên đều xem được ở trong mắt, nhưng ngặt nỗi thứ tự thi đấu của họ lần lượt là 150 và 170, hiện tại nếu rời đi, muốn tiếp tục thi đấu về sau thật sự không có khả năng, liền đành phải ngồi chờ ở tại chỗ. Loading... Bên ngoài trường thi đấu, Lãnh Nguyệt Tâm trong tay cầm một cái bao tải, mà bao tải kia tựa hồ còn có chút lộn xộn. Nhìn nhìn bao tải to trong tay, Lãnh Nguyệt Tâm đạm mạc cười nói: “Ngoan, an tĩnh một chút, ta chỉ là mượn các ngươi một chút, xong việc ta sẽ mang các ngươi đưa về.” Sau khi đi được một khoảng cách xa, Lãnh Nguyệt Tâm hướng cây đại thụ cách đó không xa nhìn thoáng qua, ngay sau đó nói: “Các ngươi định đi theo ta đến khi nào?” Đằng sau cây đại thụ là Lạc Ảnh và Đông Phương Ẩn nghe vậy, đều nhăn nhăn mày, đợi một hồi sau mới từ phía sau cây bước ra. Chờ sau khi họ đi ra, khóe miệng Lãnh Nguyệt Tâm giật giật, nàng đoán được trong đó có một người là Lạc Ảnh, nhưng người còn lại nàng không nghĩ tới cư nhiên lại là Đông Phương Ẩn. “Đông Phương Ẩn Thái Tử, ngươi rảnh rỗi lắm không có việc gì làm sao?” Lãnh Nguyệt Tâm thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt, nếu không phải nhàn hạ không có việc gì làm thì mắc gì hắn phải tới theo dõi nàng…… Đông Phương Ẩn sắc mặt biến đổi, cười như không cười nói: “Tam tiểu thư sau khi luận võ xong thì cư nhiên lại đến loại địa phương không người cư trú như này, ta rất tò mò, cho nên mới đi theo nhìn xem.” Lạc Ảnh chỉ là múa may quạt xếp trong tay chính mình, cũng không nói lời nào. Nhưng vào lúc này, ba người Lãnh Nguyệt Tâm bọn họ đồng thời thay đổi sắc mặt, phía trước bọn họ, vô số hắc y nhân đánh úp lại, chặn đường đi của bọn họ. Nhìn những cái hắc y nhân đó, Lãnh Nguyệt Tâm hận không thể chửi lên một câu, gần trăm người hắc y nhân, quy mô lớn như vậy, rốt cuộc là hướng về ai mà tới? “Đông Phương Ẩn Thái Tử Đông Phương quốc, người bên cạnh thiên hạ đệ nhất công tử Lạc Ảnh, mục tiêu của chúng ta là Lãnh Nguyệt Tâm, lần này lại nhặt thêm được hai cái, xem ra thu hoạch sẽ rất lớn a.” Nghe thanh âm vừa mới phát ra, Lãnh Nguyệt Tâm nhăn nhăn mày, tổng cảm thấy dường như nàng ở đâu đó đã nghe được thanh âm này. Trong đầu nhanh chóng tìm tòi lại, chờ thời điểm nghĩ đến, ánh mắt lạnh như băng kia của Lãnh Nguyệt Tâm nhìn hắc y nhân vừa mới nói kia, từ phía sau bước lên tới trước nói: “Là ngươi.” Hắc y nhân kia nghe vậy ngẩn người, ngay sau đó nói: “Lãnh tam tiểu thư, ngươi đang nói gì vậy, chẳng lẽ ngươi nhận thức ta?” Nghe được nam nhân nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm cười lạnh nói: “Ba năm trước đây, trên chiến trường của Lăng quốc cùng Từ quốc, ngươi chính là người không lưu tình chút nào hủy hoại linh nguyên của ta, ngươi cho ta đại ân huệ như thế, ta như thế nào lại không nhớ rõ ngươi.” Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, Đông Phương Ẩn cùng Lạc Ảnh đều có chút kinh ngạc, nhìn nam nhân đối diện nhăn nhăn mày. Người nam nhân này thực lực là tuyệt linh nhất tinh, khó trách có thể hủy hoại linh nguyên của Lãnh Nguyệt Tâm. Tuy rằng đã ba năm trôi qua, có thể nghĩ tới, ba năm trước đây, người nam nhân này thực lực cũng sẽ không thấp hơn Lãnh Nguyệt Tâm, Lãnh Nguyệt Tâm có thể mang Lăng Sở Thiên từ trong tay hắn trốn về, liền tính cũng đã rất lợi hại rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]