“Ta biết mình không hề sai.” Dựa vào phía sau để ngồi dậy, Hách Thiên Thần nhìn gian phòng u ám, dùng y phục lúc trước đã thoát hạ để lau đi dấu vết trước người và đằng sau, lại đem y phục ném cho Hách Cửu Tiêu, nhìn động tác chà lau của Hách Cửu Tiêu, hắn nói tiếp, “Những người chết dưới tay Nại Lạc của ngươi quả thật là oan uổng, đây là ngươi nợ bọn họ, nhưng ta rốt cục không thể giết ngươi để báo thù cho bọn họ, cũng không thể yêu cầu ngươi giết chết thủ hạ của mình để báo thù cho bọn họ.”
Ngoại trừ đối mặt với Hách Cửu Tiêu thì những thời điểm khác lý trí của Hách Thiên Thần sẽ vượt trội tình cảm, hắn dựa vào thành giường, “Người chết cũng đã chết, cho dù báo thù cũng không thể làm cho bọn họ sống lại, nếu ta yêu cầu ngươi giết vài người của Nại Lạc thì ta tin tưởng ngươi sẽ đáp ứng, nhưng làm như vậy đối với ta cũng không hề có ích lợi, đối phó với Nam Vô là do lúc trước ngươi đã hạ lệnh, nếu hôm nay lại dùng lý do này để xử tử thủ hạ của mình thì chỉ khiến cho ngươi mất đi lòng người.”
Hắn thản nhiên dứt lời, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc trước thác loạn và mất tự chủ tựa như chưa bao giờ phát sinh trên người của hắn, Hách Cửu Tiêu cũng ngồi dậy, cùng hắn dựa vào nhau, “Ngươi tình nguyện lấy mạng của thủ hạ mình, nhưng lại không muốn ta mất đi lòng người. Thiên Thần, ngươi có biết việc này chứng tỏ cái gì hay không?”
Hách Cửu Tiêu quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt lóe lên, vô cùng nóng rực. Nhưng Hách Thiên Thần không nhìn hắn, mà vẫn bình tĩnh như vậy, bước xuống từ trên giường, Hách Thiên Thần đi lấy y phục sạch sẽ để chuẩn bị tắm rửa, “Ngươi biết là đủ rồi, ta không yêu cầu bất luận điều gì, ta chỉ hy vọng Nại Lạc và Nam Vô có thể chung sống hòa hảo.”
“Ngươi yêu ta nên hy vọng ta tốt, vì vậy tình nguyện tự tổn hại thực lực để bảo hộ ta mà không muốn làm cho Nại Lạc của ta có thất thoát.” Chậm rãi nói ra những lời này, nhiệt độ trong mắt của Hách Cửu Tiêu làm cho Hách Thiên Thần không thể không xoay người, bất đắc dĩ lắc đầu, “Chuyện này ta đã sớm thừa nhận, có cần phải cao hứng như vậy hay không.”
“Ta muốn nói cho ngươi biết, ta hiểu được tâm tư của ngươi.” Hách Cửu Tiêu bước về phía Hách Thiên Thần, tiếp nhận ngoại bào trong tay Hách Thiên Thần rồi mặc vào cho hắn, sau khi hắn thay xong y phục thì lấy ra một bộ đưa cho Hách Cửu Tiêu, thân hình của hai người xấp xỉ với nhau, nhìn Hách Cửu Tiêu mặc chính y phục của mình trên người, khi Hách Thiên Thần thắt lại vạt ngoại bào thì thuận thế ôm lấy Hách Cửu Tiêu.
“Ngươi hiểu là tốt rồi, không cần lo lắng, ta làm như vậy chính là muốn cho ngươi hiểu rõ, mặc dù Thiên Cơ Các đối với ta mà nói rất đặc biệt, nhưng người quan trọng nhất đối với ta lại là ngươi.” Không phải không nhận ra tâm tư của Hách Cửu Tiêu, cũng như Hách Cửu Tiêu hiểu rõ hắn, hắn rất hiểu rõ Hách Cửu Tiêu, hắn chưa từng quên Hách Cửu Tiêu đã từng đưa ra nghi vấn đối với hắn, Thiên Cơ Các và Hách Cửu Tiêu thì ai quan trọng hơn, lúc ấy hắn không thể trả lời, nay hắn dùng hành động để đáp lại Hách Cửu Tiêu.
“Mấy ngày gần đây Nại Lạc điều động nhân thủ, những người mà bọn họ giết chết đều là những kẻ có thù oán với Thiên Cơ Các. Bất luận bọn họ đang âm thầm làm cái gì, thì chính là vì ngươi muốn thay ta giải quyết, cho nên không nói cho ta biết. Ta không muốn nói ra sự vụ trong Các với ngươi cũng là cùng một lý do.” Bình tâm tĩnh khí, Hách Thiên Thần nhắc đến chuyện mấy ngày nay hắn giấu diếm Hách Cửu Tiêu, cũng nói rõ suy nghĩ của chính mình.
Bọn họ đều muốn vì đối phương mà gánh vác một ít việc, không muốn để cho đối phương biết quá nhiều, có thể giải quyết thì sẽ tự tay sẽ giải quyết.
“Thiên Thần…” Hách Cửu Tiêu không thể nói được gì hơn, chỉ có thể gọi tên của hắn, nụ hôn lưu lại nhiệt độ ấm áp từ bờ môi di chuyển đến bên cổ, trước ngực của Hách Thiên Thần hơi phập phồng vì vậy liền đẩy Hách Cửu Tiêu ra, rồi bước đến gian ngoài, sau đó ngồi xuống trước án thư để bình phục hô hấp của chính mình.
“Ta đi gọi người chuẩn bị nước.” Hách Cửu Tiêu hôn xuống cổ hắn một chút, bước ra ngoài cửa gọi người. Hách Thiên Thần cầm lá thư trong tay, trên mặt hơi thoáng lộ ra biểu tình ngoài ý muốn.
Sau khi hai người tắm rửa, Tiểu Trúc nhanh tay nhanh chân bưng vãn thiện tiến vào, từ khi Hách Cửu Tiêu đến Thiên Cơ Các thì cơ hồ hắn không còn đất để dụng võ, điểm này làm Tiểu Trúc dị thường có cảm giác nguy hiểm, nếu thiếu gia không cần người hầu hạ bên cạnh, hắn làm tùy thị chẳng phải đã đánh mất bát cơm của chính mình hay sao?
Cho nên hắn nhất cử nhất động đều phi thường cẩn thận, không nhìn những gì không nên nhìn, không nghe những gì không nên nghe, mặc dù hai người trong phòng không có hành động thân mật quá mức nhưng Tiểu Trúc cũng không dám cư xử tùy tiện, đặt xong thức ăn lên bàn thì lập tức lui xuống, đối với hơi thở tình dục như có như không trong thư phòng thì chỉ xem như không hề có cảm giác.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ngồi xuống dùng bữa, Hách Thiên Thần vẫn đang suy nghĩ về chuyện trên lá thư, không bao lâu sau thì gọi Xá Kỷ tới, trước khi Tiểu Trúc thu dọn thì nghe được người ngồi phía sau án thư mở miệng đặt câu hỏi, “Chuyện này là sao?”
Xá Kỷ còn nhớ rõ vừa rồi mình đã vào không không đúng lúc, đến bây giờ vẫn không dám ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần đang cầm lá thư, tầm mắt của hắn chỉ dám nhìn xuống vạt ngoại bào màu thanh lam.
Hắn khom người trả lời, “Bẩm Các chủ, Trần sư thái của Tĩnh Từ Môn ẩn cư đã nhiều năm, trước đó vài ngày Các chủ và Huyết Ma Y rời khỏi Trung Nguyên, trên giang hồ có vài người thừa dịp loạn lạc mà làm hại, kinh động không ít ẩn sĩ cao nhân, trong đó có Trần sư thái, cho đến mấy ngày gần đây Các chủ vừa trở về thì liền tiêu diệt Hoan Hỉ Song Sát, khiến cho bọn đạo chích bị áp chế, sóng gió cũng bình ổn không ít, vì vậy Trần sư thái vẫn chưa lộ diện.”
“Tĩnh Từ Môn thông thạo mật tông, đã nhiều năm không xuất hiện trên giang hồ, khi ta còn nhỏ đã từng nghe nói về vị Trần sư thái này, vốn tưởng rằng người nọ không còn sống ở nhân thế, không ngờ không chỉ khỏe mạnh mà còn tìm đến Thiên Cơ Các.” Hách Thiên Thần đặt xuống lá thư, Hách Cửu Tiêu mở ra thì thấy nội dung được viết phía trên chính là đệ tử của Tĩnh Từ Môn tìm đến Thiên Cơ Các hỏi về Vụ Sắc đao. (mật tông = pháp môn bí mật bắt nguồn từ Phật giáo)
“Có tin tức về Vụ Sắc đao hay không?” Hách Thiên Thần đã sớm phái người điều tra nghe ngóng. Dù sao hắn vẫn không cảm thấy thanh đao này đơn giản như lời nói của Sở Lôi, Hách Cửu Tiêu cũng từng tỏ ra quan điểm của mình, có lẽ duy nhất một điểm mà Sở Lôi nói thật chính là thanh đao này có quan hệ sâu xa với Vạn Ương.
Xá Kỷ suy nghĩ một chút, “Trong Các có không ít mật thám đã điều tra nghe ngóng, nhưng có quá nhiều lời đồn về thanh đao này, rất khó phân biệt thật hư, cũng không thể tìm được ngọn nguồn, thật giống như….”
“Thật giống như có người cố ý phân tán tin tức về nó, làm cho người khác không biết tác dụng chân chính của nó.” Hách Thiên Thần trầm ngâm, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, Xá Kỷ liên tục gật đầu, “Các chủ nói rất đúng, chính là cảm giác này, các mật thám được phân phó đi thăm dò tin tức cũng mang về kết quả khác nhau, nơi tung tin cũng không cùng một chỗ. Nếu không biết đây là một thanh đao thì thiếu chút nữa đã khiến người ta nghĩ rằng nó là bảy hay tám món đồ vật gì đó.”
“Đánh lừa tai mắt người đời.” Hách Cửu Tiêu rút ra kết luận, rót một tách trà cho Hách Thiên Thần. Tiểu Trúc uể oải nhìn Hách Thiên Thần tiếp nhận, ngoại trừ thu dọn bát đĩa thì hắn quả thật không biết mình còn có thể làm cái gì.
“Người tung ra tin tức nhất định biết rõ làm như vậy sẽ chỉ càng làm cho nhiều người cảm thấy hứng thú đối với thanh đao.” Uống một ngụm trà, Hách Thiên Thần để cho Tiểu Trúc lui xuống, Tiểu Trúc chậm rãi dịch bước, trước khi xuất môn thì nghe thấy Hách Thiên Thần phân phó, “Tiếp tục điều tra.”
Xá Kỷ lĩnh mệnh, chuẩn bị lui ra thì bỗng nhiên dừng bước, “Các chủ, lời mời của sư thái…”
“Phái người chuẩn bị, ba ngày sau khởi hành.” Thắp lên ngọn nến trong thư phòng, Hách Thiên Thần cúi mắt nhìn xuống ba chữ trên trang giấy.
Phi Hạc Lâu.
Cũng giống như Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu đã tan hoang, Phi Hạc Lâu cũng từng có một thời huy hoàng, người trong võ lâm đều biết nơi này.
Phi Hạc Lâu không được bố trí hoa lệ nhưng lại không có vẻ cũ nát, giản dị tự nhiên có lẽ là những từ ngữ thích hợp nhất dùng để hình dung về nó, những ai đi đến nơi này sẽ không vì y phục cũ kỹ của mình mà cảm thấy hổ thẹn, cũng sẽ không bởi vì một thân hoa phục mà cảm thấy tự hạ thấp thân phận.
Phi Hạc Lâu là một nơi không phân biệt bần hèn phú quý, là nơi mà ai cũng có thể đi vào.
Những người bình thường đến đó đều có lý do của mình, hoặc là giải quyết ân oán, hoặc là luận võ quyết đấu, chỉ cần ngươi muốn thì Lâu chủ Phược Kinh Hồng của Phi Hạc Lâu sẽ vì ngươi mà mời đến những nhân vật đức cao vọng trọng trong chốn võ lâm làm người hòa giải rắc rối hoặc phân xử cho ngươi.
Năm đó Phi Hạc Lâu chính là một nơi như vậy, Trần sư thái chọn nơi này để gặp mặt Hách Thiên Thần cũng không hề kỳ quái, nàng tuân theo quy cũ giang hồ, cho dù hiện tại Phi Hạc Lâu không còn Phược Kinh Hồng nhưng nàng vẫn lựa chọn nơi này.
Năm tháng giang hồ chẳng mấy chốc mà trôi qua, nay con của Phược Kinh Hồng là Phược Tuyết cho người khác mượn nơi này làm tửu lâu, miễn cưỡng duy trì nguyên trạng của Phi Hạc Lâu năm đó, ngày xưa Phi Hạc Lâu nổi danh vung tiền như cỏ rác, dùng võ kết bằng hữu hào hùng, nay đã không còn như trước, tình cảnh đó chỉ tồn tại trong lòng của những vị tiền bối xưa kia.
Không quá mấy ngày thì tin tức Các chủ Thiên Cơ Các ước hẹn tại Phi Hạc Lâu lập tức được lan truyền, đến khi đoàn người của Hách Thiên Thần đến Phi Hạc Lâu thì dưới lầu đã có rất nhiều người vây kín nơi này. Có kẻ là vì xem náo nhiệt, có kẻ là vì muốn nhìn thấy phong thái của Đàn Y công tử một lần, còn có vài người là vì muốn đến đây để nhớ lại tình cảnh năm xưa.
Ánh mặt trời phủ xuống đỉnh đầu, bánh xe lăn đều, lần này Hách Thiên Thần không cưỡi ngựa, hắn không muốn gấp rút lên đường, còn Hách Cửu Tiêu vốn định cùng hắn ngồi trên xe ngựa, cuối cùng lại bị hắn đuổi vào bên trong cỗ kiệu đỏ, đó là dấu hiệu của Huyết Ma Y trong mắt của những người khác. (vỡ mộng xơ múi trên xe ngựa)
“Huyết Ma Y quả nhiên cũng đến đây.” Trong đám đông có người xôn xao, mặc dù Trần sư thái ước hẹn là Các chủ Thiên Cơ Các, nhưng lúc này ai cũng biết nơi nào có Đàn Y công tử thì nơi đó ắt hẳn sẽ có Huyết Ma Y.
“Là hai người bọn họ…” Có kẻ dùng ngữ điệu khe khẽ nói nhỏ, không ai dám lớn tiếng ngôn luận.
Từ sau khi có vài môn phái bị tổn hao lực lượng ở Vu Y Cốc, từ sau khi Thất Sát lệnh nhấc lên huyết vũ tinh phong trên võ lâm, thì sự cấm kỵ trong tình cảm giữa nam tử với nhau tựa hồ không còn bị nhận định phản cảm như trước đây.
Cho dù là nam hay nữ thì có bao nhiêu người ở lúc đối phương ngã xuống núi mà có thể nắm chặt hai tay không chịu buông ra, thậm chí tình nguyện sinh tử có nhau? Một màn huyết tinh tàn sát, một lần thả người nhảy xuống, bất tri bất giác được người đời tương truyền, vô số nữ nhân giang hồ đều xúc động. (ý nói fangirl chúng ta là nữ nhân giang hồ đây mà)
Ngoại trừ phong vân biến hóa kỳ lạ thì giang hồ vẫn là nơi có tình có lý nhất, mặc dù có người không cho là đúng thì cũng không ở trước mặt mọi người mà tỏ vẻ. Mọi người tán dương tình thâm ý trọng của hai người, mặc kệ là kết nghĩa cũng được, là tình ái cũng được, người trọng tình sẽ được người đời kính trọng.
“Đàn Y công tử, Bang chủ của chúng ta lệnh tiểu nhân truyền lời, trong Phi Hạc Lâu cũng có một chỗ cho hắn.” Khi đoàn người của Hách Thiên Thần dừng lại, hắn từ trong xe ngựa đi ra thì bên trong đám đông có người tiến lên.
Đó là một gã đệ tử Cái Bang, đầu bù mặt bẩn, trên người có rất nhiều mảnh vá, nói xong thì thi lễ rồi lập tức lui ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]