Dưới ánh trăng có người đang lẳng lặng mà đứng, chỉ nói vài chữ, nghe không ra giọng nói của hắn thuộc về ai, chỉ có thể thấy người nọ tựa hồ hết ngó trái lại ngó phải, dường như sợ nơi này còn có người khác, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đứng yên bất động, nhìn người nọ từ trong bóng tối nhô đầu ra.
“Mục Thịnh?” Hách Thiên Thần cảm thấy bất ngờ, tiến lên vài bước, người nọ quả thật là Mục Thịnh, vẫn mặc một thân hắc y, mái tóc vẫn nới lỏng, bộ dáng thật cẩn thận, trước tiên quan sát trước sau và xung quanh bọn họ một lần rồi mới đi ra từ sau gốc cây.
“Quả nhiên là hai người các ngươi, các ngươi ở đây làm cái gì? Đã trễ thế này mà còn chưa đi ngủ.” Tựa hồ bọn họ mới là người đột nhiên xuất hiện tại đây, Mục Thịnh giống như đang nói đùa, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái bước ra, thấp giọng hỏi, “Con dã lang kia không ở đây chứ?”
“Ngươi nói Phong Ngự Tu?” Hách Thiên Thần khẽ lắc đầu, Mục Thịnh mới yên tâm thở ra một hơi, lại nghe Hách Thiên Thần nói tiếp, “Hắn không ở đây, nhưng chỉ cần ta kêu tên của ngươi một tiếng thì hắn nhất định sẽ xuất hiện.”
“Này uy, dù sao ngươi cũng không vô tình như vậy chứ?” Mục Thịnh càng lúc càng đè thấp giọng nói, có một chút sốt ruột, “Đừng gọi hắn! Ta biết các ngươi có việc muốn hỏi ta, hắn mà đến là ta phải đi, lúc đó các ngươi sẽ không hỏi được điều gì!”
“Ngươi cũng biết ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-lac-cuu-tieu/2518052/quyen-4-chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.