“Vì sao ngươi luôn luôn không nghe lời ta?” Trong miệng của Hách Cửu Tiêu trách cứ, nhưng hai tay vẫn ôm chặt Hách Thiên Thần vào lòng.
Hách Thiên Thần cảm thấy khó thở, hít vào một hơi, hắn bị thương ngay trước ngực nhưng lúc này hắn cũng không muốn buông Hách Cửu Tiêu ra, hai người ôm chầm lấy nhau, hắn thấy thần trí của Hách Cửu Tiêu vẫn còn thanh tỉnh, cũng không đến mức nghiêm trọng, chưa mất đi lý trí, bất giác nhẹ nhàng thở ra.
“Ta đã nghe lời ngươi.” Hắn tự giải bày, mới vừa rồi mạo hiểm đều bị vứt ra sau đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, “Nếu ngươi muốn dùng dị năng mang theo ta thì e rằng càng thêm tốn lực, cho nên ta buông tay, ta tin ngươi sẽ không chết.”
“Nhưng ta không muốn ngươi cùng nhau rơi xuống đây.” Hách Cửu Tiêu nhíu mày, đưa tay vén qua mái tóc trên trán của Hách Thiên Thần, thay hắn lau đi vết máu bắn trên mặt khi giết người lúc trước, Hách Cửu Tiêu nghiêm mặt trách cứ.
“Ngươi đừng quên ta đã bị thương, là ta không thể cầm cự nên mới rơi xuống đây, như thế cũng không được hay sao?” Hách Thiên Thần thản nhiên nhướng mi.
Hách Cửu Tiêu biết rõ đây không phải sự thật, nhưng đối với câu trả lời của Hách Thiên Thần thì hắn lại không biết nên nói cái gì cho phải, nghe Hách Thiên Thần nhắc đến thương thế, hàng lông mày của Hách Cửu Tiêu càng thêm nhíu chặt, đặt Hách Thiên Thần xuống, hắn mở ra vạt y bào trước ngực của Hách Thiên Thần, “Đây là cái gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-lac-cuu-tieu/2517978/quyen-4-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.