Chủy thủ vẫn còn nắm trong tay, máu loãng chảy xuống trên mặt, hắn chậm rãi rút ra chủy thủ, vẻ mặt chuyên chú, tựa hồ không thấy người đến trước cửa, trong nháy mắt, hàn quang của chủy thủ lóe lên.
Bóng người lướt đến, Hách Thiên Thần nghiêng người tránh né, chưởng lực của Hách Cửu Tiêu như đao, mạnh mẽ tung ra. Một tiếng rên vang lên, sắc mặt của Sở Tĩnh Huyền càng thêm tái nhợt, chủy thủ rơi xuống đất, hắn cũng lăn ra đất, xương cốt ở cổ tay gần như vỡ vụn.
Hoa Nam Ẩn vội vàng đá văng ngọn chủy thủ, biểu tình trên mặt dị thường phấn khích, thiếu chút nữa đã ngồi xổm xuống mà hảo hảo nghiên cứu, kinh ngạc nói, “Đây là bảo vật? Là một người?” Hắn dùng cây quạt chỉ vào Sở Tĩnh Huyền.
Hoa Nam Ẩn chưa gặp Sở Tĩnh Huyền, cũng không biết hắn chính là thái tử. Hách Thiên Thần nghe như vậy thì ánh mắt chợt lóe, nhìn xuống thi thể dưới đất, thi thể kia mặc một thân hắc y, là thích khách Sở Lôi phái đến, rồi lại nhìn khắp xung quanh. Căn phòng bố trí rất đơn giản, không tinh xảo cũng không đẹp đẽ quý giá, chỉ có vật dụng hằng ngày, không thấy trang sức, càng không có bất luận người nào khác.
Giá sách xếp đầy thư tịch, trên bàn còn vài trang giấy đang viết dang dở, hết thảy đều vô cùng đơn giản, ngay cả ngọn chủy thủ bị đá văng cũng không có gì thu hút, người ở trong gian phòng này cũng không mặc y bào hoa lệ quý giá. Vị hoàng tử này không phải được bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-lac-cuu-tieu/2517930/quyen-3-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.