Bên ngoài song cửa, Hách Thiên Thần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhưng không suy nghĩ bên trong đang xảy ra chuyện gì. Hách Cửu Tiêu thân là thầy y, rất nhiều thời điểm không xem con người là nhân loại, cũng không xem mạng người coi như sinh mệnh, lúc này hắn làm những chuyện như vậy, có lẽ đối với hắn mà nói bất quá chỉ là động thủ đối với một vài khối thịt mà thôi.
“Tất cả đều lui ra ngoài.” Khoát tay, Hách Thiên Thần không muốn để cho những người khác nghe thấy âm thanh này, đối với Hách Cửu Tiêu cũng không có lợi.
Đứng bên ngoài địa lao, ánh mặt trời làm cho người ta cảm giác mới vừa rồi giống như một cơn ác mộng, mùi hôi cháy khét hòa cùng không khí oi bức, khiến cho bên trong quả thật giống như một địa ngục.
“Đừng để cho bất kỳ ai đến gần.” Phân phó cho Xá Kỷ và Vong Sinh, hắn chuẩn bị đi tắm rửa, tẩy đi hương vị khó chịu đang bám trên người.
Mắt thấy hắn đi xa, cai ngục bên ngoài địa lao đều nhìn nhau líu lưỡi, Các chủ quả thật là đệ đệ của Huyết Ma Y, hắn có thể mắt điếc tai ngơ đối với tiếng kêu như vậy, bọn họ cho dù đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng vẫn không thể khống chế hàn ý đang dâng lên trong người.
“Đám Các lão phạm phải tử tội, nay lại dừng trong tay của Huyết Ma Y….” Xá Kỷ xoa xoa cánh tay, cảm thấy có một chút giá rét. Hắn đã từng nghe Băng Ngự kể, trong Vô Cực Uyển có đủ loại thi thể với tử trạng khác nhau, bộ dáng nào cũng có, không biết tận mắt nhìn thấy thì sẽ như thế nào, “Trong chốc lát, ai đi nhặt xác?”
“Ngươi nói thử xem, Huyết Ma Y đang làm cái gì?” Vong Sinh nhớ đến cảnh tượng lúc trước ở Thập Toàn Trang, khi quái nhân bị phanh ngực rồi móc sống trái tim ra khỏi thân thể.
“Chờ Băng Ngự đi ra thì có thể hỏi hắn, bất quá, không nên biết thì tốt hơn.” Xá Kỷ nhìn vào đại môn ngay sau lưng, đám người cũng không nói quá nhiều, tiếng kêu quỷ dị làm cho bọn họ không có tâm tư mở miệng, mặc dù bọn họ biết rất nhiều phương pháp tra tấn, nhưng không ai nghĩ ra có loại phương pháp nào có thể làm cho người ta phát lên tiếng kêu thê thảm mà lại không giống người như thế.
Không bao lâu sau, đại môn được mở toang, người từ bên trong đi ra từng bước, bỗng nhiên một hương vị hỗn hợp giữa máu tanh và hơi thở lạnh như băng xộc ra ngoài, cẩm bào màu tử kim phản chiếu một chiếc bóng xuống mặt đất, vẻ mặt lạnh lùng phi thường tuấn mỹ của Hách Cửu Tiêu xem ra cũng không khác gì lúc trước.
Trên tay của Băng Ngự là một chiếc hộp gấm, Vong Sinh nhớ rõ lúc trước ở Thập Toàn Trang, khi Độc Nhân Tâm bị móc ra cũng được đặt vào chiếc hộp này. Trong ngày hè oi bức, mặc dù chiếc hộp được đóng lại cẩn thận nhưng vẫn lan tỏa một cảm giác mát lạnh.
“Các chủ của các ngươi đâu?” Ánh mắt như đóng băng, mang theo huyết sắc liếc nhìn bọn họ. Vong Sinh lấy lại tinh thần, há to miệng, nhưng không biết vì sao không thể nói ra, bây giờ hắn không có khả năng nói chuyện khi nhìn vào đôi mắt này, Xá Kỷ hiển nhiên cũng giống như hắn, chỉ có thể nâng tay chỉ về một hướng.
Cước bộ của Hách Cửu Tiêu không hề dừng lại, bước về hướng kia. Băng Ngự đang cầm hộp gấm, hắn không đi theo Hách Cửu Tiêu, đám người lập tức bao vây hắn, “Huyết Ma Y giết bọn họ hay là….”
Ngay khi Băng Ngự mở ra chiếc hộp cho mọi người xem, thì Hách Cửu Tiêu đã tự mình hỏi đường, thẳng bước hướng về phía thư phòng.
Hách Thiên Thần sau khi tắm rửa thì ở ngay thư phòng xử lý sự vụ, đám Các lão bị khai trừ, rất nhiều việc vốn do bọn họ phụ trách thì bây giờ phải tìm người khác để đảm đương, nhưng trước đó thì hắn phải tự mình tiếp nhận tất cả. Khi Hách Cửu Tiêu đến trước cửa thì hắn đang lật xem những tư liệu sổ sách lấy từ nơi của đám Các lão.
Người ngồi sau án thư chuyên tâm như thế, cúi đầu nhìn trước mắt, cầm bút trong tay, thỉnh thoảng lại viết xuống vài dòng, đôi khi trực tiếp đem sổ sách trước mặt đặt sang một bên, trong phòng cơ hồ lan tỏa một hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, đó là mùi hương sau khi tắm rửa và bột phấn của khiên tâm thảo pha lẫn vào nhau, sạch sẽ và thanh khiết giống như một dòng suối hòa cùng làn gió mát.
Cửa sổ sau lưng hắn mở toang, vài tia nắng mặt trời dừng trên mái tóc, còn có một chút giọt nước vẫn chưa khô đọng trên suối tóc đen huyền, trông như những viên hắc châu. Hắn ngồi ở nơi đó, vẫn xuyên trên người một thân thanh y, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên hiểu được vì sao người khác đều bảo hắn thật hoàn mỹ. Bộ dáng bình yên tĩnh tọa của Hách Thiên Thần tự nhiên đến cực hạn, cũng quả thật đẹp mắt đến cực hạn. (có người tiếp tục ngẩn ngơ si tình)
Giống như phong nguyệt trên cao, không cần phải chói mắt, nhưng mỗi khi dừng lại thì đều làm vô số người phải lâm vào khuynh đảo.
“Đang nhìn cái gì?” Hách Thiên Thần ngẩng đầu, kỳ thật đã sớm biết Hách Cửu Tiêu đến đây, nhưng hắn vẫn thủy chung đứng bên khung cửa, không thấy tiến vào.
“Nhìn ngươi.” Nghe thấy tiếng trả lời, Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu đang đi vào từng bước.
“Nhìn tốt lắm sao?” Đặt bút xuống, hắn đứng lên rồi bước đến, tướng mạo của Hách Cửu Tiêu tuấn mỹ đến mức làm người ta rùng mình, cũng không phải mọi người có thể nhìn ngắm, đôi khi ngay cả hắn cũng không thể, người khác có lẽ sẽ sợ, còn hắn thì lại bị khuôn mặt này hấp dẫn.
Hai người nhìn nhau, bất thình lình Hách Cửu Tiêu hôn xuống môi hắn, hắn cũng đang nghĩ đến việc này, đột nhiên chạm nhau, song phương đều kịch liệt đáp trả, trong lòng của cả hai đều bị chấn động, ngay mới vừa rồi, bọn họ đã thừa nhận quan hệ của mình trước mặt người khác.
Là huynh đệ, cũng đã từng cắt đứt không được loại tình ý này, vô luận người khác suy nghĩ như thế nào, bọn họ cũng sẽ không buông tay.
“Ngươi dọa bọn họ.” Hai người ôm nhau, trong mắt của Hách Cửu Tiêu có một chút ý cười, lúc ấy Hách Thiên Thần nói rằng sẽ không buông tay, nói rằng cả hai đều thuộc về hắn, hắn sẽ không để cho người khác chiếm đoạt, vẻ mặt và sự uy nghi lúc đó dường như vẫn còn ngay trước mắt Hách Cửu Tiêu.
“Nhưng không dọa được ngươi.” Hôn một chút nơi khóe miệng của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần xoay người quay trở lại án thư rồi ngồi xuống, giương mắt nhìn hắn, “Ngươi thật sự khẳng định ta sẽ không lựa chọn Thiên Cơ Các, sẽ không vứt bỏ quan hệ giữa chúng ta?” Lúc ấy hắn trước tiên là nói muốn chọn Thiên Cơ Các, nhưng sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không hề biến đổi.
Nam nhân ở cách hắn không xa chậm rãi đến gần, “Ngươi tin ta, ta cũng tin ngươi.”
Vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu thủy chung vẫn lạnh nhạt như băng, đối với người bên ngoài thậm chí có một chút kiêu căng, thần sắc như kết sương khiến người ta kinh hãi, nhưng lúc này đối với Hách Thiên Thần, trên mặt của hắn lại hiển lộ một loại biểu tình khác, cách một án thư, Hách Thiên Thần nhìn hắn mà nhiệt độ trong lòng khẽ dâng lên, “Nếu ta nói muốn Thiên Cơ Các, ngươi sẽ làm gì?”
“Hủy Thiên Cơ Các.” Hách Cửu Tiêu biết Hách Thiên Thần chỉ đưa ra giả thiết, bất quá sắc mặt vẫn có một chút thâm trầm, hơi lộ ra tức giận, “Ta biết ngươi sẽ không buông tha Thiên Cơ Các, nhưng nếu ngươi dám vứt bỏ ta, thì ta lập tức hủy diệt nơi này.”
“Thật sự là thẳng thắn.” Hách Thiên Thần lắc đầu, bất quá đáp án này cũng đã nằm trong dự kiến của hắn, lại tiếp tục giải quyết một sự vụ, trước mặt hắn chồng chất đủ loại mua bán và ủy thác, bỗng nhiên nhớ tới một việc, hắn liền hỏi Hách Cửu Tiêu, “Sự vụ của Nại Lạc do người nào phụ trách? Ngươi đến Thiên Cơ Các, chuyện trong Hách Cốc không có ai trông nôm hay sao?”
Hắn căn bản không lo lắng Hách Cửu Tiêu có tra ra được tâm phúc của đám Các lão đang ẩn thân ở nơi nào hay không, bất luận ai lọt vào tay của Huyết Ma Y thì đôi khi cái chết là một sự giải thoát.
Hách Cửu Tiêu bước về phía trước, quan sát hồ sơ tư liệu trên án thư, “Việc này ta chỉ kiểm tra thực hư định kỳ, còn lại thì đều giao cho thủ hạ xử lý, nếu làm không tốt thì liền giải quyết, sau đó tìm người khác thay thế.”
Vừa nói chuyện, Hách Cửu Tiêu vừa đi đến sau lưng Hách Thiên Thần, một tay đặt ở bờ vai của Hách Thiên Thần, tay còn lại cầm bút rồi tùy tiện viết xuống vài chữ.
Đây là tên và nơi ở của những kẻ đó, Hách Thiên Thần cầm lấy tờ giấy, phái người căn cứ theo những nơi này rồi lần lượt giải quyết tất cả. Trong quá trình, Hách Cửu Tiêu luôn luôn đứng sau lưng hắn, không hề lánh mặt.
Chờ phân phó xong xuôi, thủ hạ cũng lui xuống, hắn kéo bàn tay mà Hách Cửu Tiêu đang đặt trên bờ vai của hắn đến gần, ngửi thấy mùi dược hương hòa cùng máu tanh trong không khí, hắn ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng, “Ngươi xử trí những người đó như thế nào?”
Không ngoài dự đoán, “Giết.” Hách Cửu Tiêu không nhiều lời, “Mùi vị này làm cho ngươi không thoải mái?”
Hắn biết mức độ hảo khiết của Hách Thiên Thần rất nghiêm trọng, liền muốn đi tắm rồi mới quay lại, nhưng Hách Thiên Thần không cho hắn đi, “Không sao, trong chốc lát mùi vị sẽ tản ra, ta không thích địa lao, sau khi trở về liền đi tắm, nhưng ta không muốn ngươi bị nhiễm phải thói quen này giống ta.”
Dừng lại một chút rồi hắn tiếp tục nói, “Thói quen này cũng không tốt”
Trong thư phòng sạch đến mức không có một hạt bụi, thậm chí có thể nói là sạch một cách dị thường, Hách Thiên Thần thản nhiên thu hồi tầm mắt rồi cười khẽ, “Thân ở trong giang hồ thì làm sao không bị dính máu tanh, chẳng qua ta không có cách nào, muốn sửa cũng sửa không được.”
Nghe ra sự phức tạp trong lời nói của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu không mở miệng, ngoại trừ ở trước mặt hắn thì có một chút cải thiện, còn những thời điểm khác thì Hách Thiên Thần không hề chạm qua bất luận thứ gì, lúc nào cũng muốn rửa tay.
Theo ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần nhìn xuống bàn tay của mình, hắn cười khổ một chút rồi nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, gối đầu lên thắt lưng của Hách Cửu Tiêu trong khi nói sang chuyện khác, “Ngươi nói giết, ngoại trừ như vậy thì còn làm gì nữa, ta không nghĩ rằng ngươi sẽ dễ dàng buông tha bọn họ, thật sự nghiền xương thành tro?”
Hách Cửu Tiêu đưa tay ôm lấy hắn, rồi kéo hắn quay về phía mình, xoa nhẹ khớp xương và lòng bàn tay của Hách Thiên Thần, sau đó thờ ơ trả lời, “Lấy một vài bộ phận hữu dụng để lưu lại sử dụng cho việc khác, ngươi chắc sẽ không bận tâm.” Hắn lấy vài quả tim và lá gan cùng một chút ngũ tạng lục phủ.
“Ta không ngại, lúc trước cũng đã đáp ứng với ngươi rồi.” Những ngón tay bị Hách Cửu Tiêu vuốt ve, dường như vô cùng trân trọng, cảm giác này từ trên những ngón tay bắt đầu rơi vào trong lòng, Hách Thiên Thần nắm lấy tay của Hách Cửu Tiêu, mười ngón tay của hai người lần lượt đan vào nhau, “Ta chưa bao giờ tin tưởng người khác, đem sự vụ trong Các giao cho bất luận kẻ nào xử lý.”
“Ta không phải người khác, ta là ca ca của ngươi.” Hai tay giao nhau, đầu ngón tay của Hách Cửu Tiêu khẽ vuốt trên mu bàn tay của Hách Thiên Thần, “Ngươi có từng phát hiện, ngươi yêu cầu thập phần khắc nghiệt đối với những gì mình nắm trong tay, không cho người khác có cơ hội hãm chân mình, thủ hạ của ngươi, sự vụ trong Các của ngươi, tất cả đều là như thế.”
“Ta thích hết thảy phải ngăn nắp có trật tự, như vậy sẽ thuận tiện cho ta để ý rõ ràng đến sự liên hệ trong đó, tỷ như chuyện lần này của đám Các lão, bởi vì tụ hội võ lâm mà không ở trong Các nên mới làm cho bọn họ thừa dịp, trong lòng vội vàng điều động người của Nam Vô, nếu chậm một bước, kết quả không biết sẽ như thế nào.”
“Nhưng ta không phải người trong Các của ngươi, ngươi lại đem đám Các lão có tội giao cho ta, nếu là trước kia, thì ngươi sẽ cân nhắc thật lâu rồi mới quyết định, ngươi mới là Các chủ Thiên Cơ Các, ta biết ngươi không thích người khác nhúng tay vào chuyện trong Các.” Tỷ như Tử Diễm, tỷ như Nam Vô, trước kia Hách Cửu Tiêu đã làm cho Hách Thiên Thần thật sự tức giận, nguyên nhân là vì hắn tự tiện động thủ.
Bởi vì đã trải qua tất cả, Hách Thiên Thần có dục vọng nắm trong tay rất nhiều thứ, những gì vốn phải thuộc về hắn thì hắn tuyệt đối không để cho người khác đả động. Điểm này Hách Cửu Tiêu đã nhận rõ, cho nên hắn không nhiều lời đối với chuyện của Thiên Cơ Các, cũng không nhúng tay. Bọn họ đều có phạm vi của riêng mình, Hách Thiên Thần cũng không thắc mắc nhiều về chuyện của Hách Cốc, nếu không phải cần thiết thì sẽ không hỏi về Nại Lạc.
“Ngươi không phải là người trong Các của ta.” Hách Thiên Thần gật đầu, khẽ vuốt lên những vết chai sừng trên ngón tay của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt xa xăm nhìn hắn, rồi chậm rãi nói, “Nhưng ngươi không chỉ là ca ca của ta, mà ngươi còn là Hách Cửu Tiêu, là người duy nhất mà ta nói yêu.” Không phải là những người khác.
Hách Cửu Tiêu nhìn thẳng Hách Thiên Thần, ánh mắt hơi thoáng lóe lên, những lời này từ trong miệng của Hách Thiên Thần nói ra khiến hắn cảm thấy hết sức lạ lẫm, thụt lui lại một chút, hắn cúi đầu nhìn người nam nhân trước mặt, “Ta muốn ngươi.”
“Nơi này không được.” Hách Thiên Thần kéo tay Hách Cửu Tiêu, làm cho Hách Cửu Tiêu tiếp tục cúi người xuống, cho đến khi cả hai có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.
Không thể muốn thì có thể làm thứ khác, không để cho Hách Thiên Thần nhiều lời, Hách Cửu Tiêu hôn xuống bờ môi của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]