“Huyết Ma Y, nhiều ngày không gặp, biệt lai vô dạng, nghe nói hôm qua thủ hạ của ngươi ở trong rừng giết địch hiển lộ thần uy, tại hạ bội phục! Bội phục!” Lúc này người tiến đến thay mặt không phải là Quách Tiêu Nhiên, mà là Bang chủ Cái Bang Đinh Phong, bộ dáng hơn bốn mươi, tóc tai chỉnh tề không hề rối loạn, một thân mặc trường bào màu bảo lam, dùng ngọc trúc màu thúy lục làm trượng, khuôn mặt mỉm cười tự mãn.
Hách Cửu Tiêu gật đầu một cái, không hề lên tiếng, Đinh Phong không để tâm, ngược lại, hắn bắt đầu quan sát Hách Thiên Thần, “Nói vậy, đây chính là Các chủ Thiên Cơ Các Đàn Y công tử vang danh khắp thiên hạ? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Vẫn xuyên trên người một thân thanh y, vẫn tao nhã trầm tĩnh như trước, Hách Thiên Thần gật đầu đáp lễ, “Đinh Bang chủ khen quá lời, ta từ lâu đã nghe thấy thanh danh của quý bang, muốn nói danh chấn thiên hạ, nên là Cái Bang mới đúng.”
“Không dám không dám, sau này nếu Cái Bang có chỗ hữu dụng thì Đàn Y công tử cứ việc nói!” Đinh Phong cười ha hả, hắn không hề đề cập đến cái chết của Cửu đại trưởng lão Phùng Nghiêu. Hách Thiên Thần quan sát hắn vài lần, trong tư liệu ở Thiên Cơ Các, thái độ làm người cũng như cách hành xử của Đinh Phong luôn rõ ràng rành mạch.
Nhưng thực chất cũng là một lão hồ ly. Phân tích một chút trong lòng, Hách Thiên Thần quay đầu nhìn thấy ánh mắt quan sát khắp nơi của Vạn Khiêm Trọng, hắn hơi thoáng khép mắt lại.
“Chư vị! Lúc này khắp nơi đến đây tề tụ, ngày hôm trước vừa trải qua hiểm cảnh, mọi người đã biết tình hình lúc này nghiêm trọng như thế nào!” Người mở miệng trước tiên là Vạn Minh Khê, trong đại sảnh nghị sự treo một tấm biển Tụ Hiền Đường ở trên cao, hắn đứng dưới tấm biển, mà đang ngồi trước mặt hắn đều là các phái đứng đầu võ lâm.
“Có người âm mưu đối với võ lâm Trung Nguyên, chúng ta không thể để cho bọn chúng khinh thường! Phải tìm ra bốn tên ma sư, giết bọn họ!”
“Không thể! Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, làm sao có thể lỗ mãng như thế, ta thấy vẫn nên ưu tiên giải quyết Hồng Nhan….”
“Hông Nhan chẳng phải là do mấy tên ma sư làm ra hay sao, đầu tiên là hạ độc, rồi xài hỏa dược, bọn họ rõ ràng muốn đuổi tận giết tuyệt tất cả chúng ta!”
“Chư vị–” Đinh Phong nâng tay, cắt ngang những tiếng ồn ào ở đại sảnh, “Sở dĩ hôm nay tại hạ đến đây là vì có nguyên nhân, biết được nơi này xảy ra chuyện, xem ra nguyên nhân này cũng không phải không có quan hệ đến Ngũ Sắc Ma Sư, các vị có muốn nghe tiếp hay không?”
Cái Bang trên giang hồ cũng là một đại bang phái có thể hô phong hoán vũ, Bang chủ Cái Bang Đinh Phong nói ra suy nghĩ của mình đã là nể mặt mọi người, bọn họ bắt đầu yên lặng, lúc này lại thấy chỗ ngồi của Đàn Y công tử có động tĩnh, có người của Thiên Cơ Các dâng lên một lá thư.
Đinh Phong liếc mắt một cái, ho nhẹ vài tiếng, “Nếu Đàn Y công tử có chút việc quan trọng….”
“Đinh Bang chủ cứ tiếp tục.” Hách Thiên Thần nâng tay ra hiệu, sau đó đưa lá thư sang bên cạnh, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận, xem xong liền thu hồi, tuy rằng động tác của hai người rất nhỏ nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của rất nhiều người đang ngồi ngay tại đây.
Nghe nói hai người từng giao thủ ở lôi đài, lúc này nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng. Điều này thật sự rất kỳ quái, lúc đầu huynh đệ hai người bị đồn đãi là có tư tình, sau đó mọi người lại biết bọn họ là huynh đệ, rồi tiếp theo không hiểu vì sao lại bất hòa, bây giờ xem ra đã hòa hợp….
“Ta tới đây liền nghe nói Ngũ Sắc Ma Sư tái xuất giang hồ, năm đó Kim Ma Thần bị Kích Ngọc Hầu đánh bại, nay lại chết trong tay của Đàn Y công tử, chỉ cần điểm này thì Tứ Sắc Ma Sư sẽ không từ bỏ ý đồ, bất quá cho dù không có Đàn Y công tử thì bọn họ cũng không rời đi như vậy, lần này bọn họ đến đây xác thực là có mưu đồ!”
Đinh Phong đứng lên, những lời hắn nói khiến tất cả mọi người đều xôn xao, “Chúng ta đã sớm đoán như vậy, Đinh Bang chủ đã có tin tức, đương nhiên sẽ biết bọn họ vì lý do gì mà đến, sẽ không phải là thừa nước đục thả câu.”
“Không sai, thỉnh Đinh tiền bối giảng thuyết!”
“Đinh huynh còn không mau nói!”
Đinh Phong nâng tay trấn an, “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng vội, ta sẽ giải thích, sự tình trọng đại, sau khi các vị biết chuyện chớ lan truyền ra ngoài.” Thấy hắn thần bí như thế, mọi người đương nhiên lớn tiếng đồng ý.
“Chuyện càng được xem là thần bí thì càng lan truyền nhanh chóng.” Hách Thiên Thần nghe được lời truyền âm của Hách Cửu Tiêu từ bên tai, hắn mỉm cười gật đầu, nâng lên tách trà để che giấu rồi cũng truyền âm đáp lại, “Hắn đương nhiên cũng biết đạo lý này.”
Biết rõ như thế nhưng Đinh Phong vẫn dặn mọi người đừng lan truyền tin tức? Đám người bắt đầu yên lặng, chỉ thấy hắn rốt cục mở miệng, “Chắc hẳn mọi người đang ngồi ở đây đều biết cái chết của Kích Ngọc Hầu, hắn vừa chết thì quần ma liền rục rịch, nguyên nhân mà Ngũ Sắc Ma Sư lần này đến Trung Nguyên cũng có liên quan đến cái chết của hắn.”
Đinh Phong nói đến đây thì dừng lại, đảo qua một vòng rồi bỗng nhiên nói tiếp, “Các vị đều biết Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ – Ôn tiền bối xuất thân từ Hàn Lâm viện, vốn là thư hương thế gia, công danh tại thân, đến khi bước chân vào giang hồ thì gia sản vẫn chưa suy tàn, ngược lại càng thêm thịnh vượng, hắn dùng của cải đi Nam Hải để thăm dò bí mật, đến Bồng Lai để tìm thần tiên, nghe nói đã gặp không ít cao nhân ẩn sĩ, cũng đoạt được những dị bảo mà trên đời chưa từng ai nghe thấy.”
Ôn Thiết Vũ sở dĩ được gọi là kỳ hiệp không phải chỉ vì xuất thân và thái độ làm người của hắn, mà còn bởi vì sự từng trải của hắn, thủ hạ Tam Thập Lục Sứ đều do một tay hắn huấn luyện, sau khi rời khỏi giang hồ thì ẩn cư ở Ngọc Điền Sơn, cả tòa lầu các trùng điệp nằm trong sơn lâm, không chỗ nào mà không sắc sảo, tất cả đều do hắn sai người dựng nên. Sớm có người nói rằng, hắn không chỉ có tuyệt thế bí kíp mà còn có vô số bảo vật của cải. (tam thập lục sứ = ba mươi sáu sứ)
Đinh Phong nói đến đây thì quần hùng đều hiểu được ý tứ trong lời của hắn, “Đám ma sư chính là vì những thứ này mà đến!”
Bảo vật của cải động lòng người, huống chi còn có tuyệt thế võ công bí kíp, đừng nói là Ngũ Sắc Ma Sư, bất luận kẻ nào nghe thấy cũng đều động tâm.
“Lúc này Ngọc Điền Sơn có Tam Thập Lục Sứ canh gác, không cho những vật mà Ôn tiền bối lưu lại bị tiểu nhân chiếm đoạt, đám ma sư sở dĩ chôn hỏa dược dưới chân núi là vì muốn bắt trọn lưới các vị, vì sợ ta ngăn cản bọn họ sau khi ta biết việc này, đây mới là tiên hạ thủ vi cường.” Đinh Phong thở dài một tiếng, “Chẳng qua không biết hỏa dược có được từ đâu, bọn họ hạ độc Hồng Nhan như thế nào….” (tiên hạ thủ vi cường = ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
“Hay là để ta thay Đinh Bang chủ giải đáp vấn đề này.” Đột nhiên cất lên một giọng nói, như thanh phong thổi qua, vừa nhẹ nhàng vừa ôn hòa, người nói chuyện đặt xuống tách trà, nâng mắt liếc nhìn một vòng, ánh mắt thực bình thản, nhưng không biết vì sao chỉ cần chống lại đôi mắt này thì người đối diện sẽ bất giác phải câm mồm, bất giác chờ hắn lên tiếng.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, ngữ thanh nhẹ nhàng bình thản được truyền đến từng phương hướng, “Lúc trước ta cùng với gia huynh sơ ngộ đã từng gặp chuyện ngoài ý muốn, chúng ta bị Hỏa Lôi tiễn tập kích, may mà không chết, từ đó về sau đều rất lưu ý đến việc này, rồi lại tình cờ nhìn thấy Hỏa Lôi tiễn tại một nơi bị bỏ hoang,” Đưa tay ra hiệu cho Vong Sinh đang đứng sau lưng, hắn tiếp nhận một thứ tương tự như mũi tên, đây là vật được lấy từ trang viên dưới lòng đất của Vệ Vô Ưu. (gia huynh = anh của ta, sơ ngộ = lần đầu gặp mặt)
“Hỏa Lôi tiễn?” Mọi người kinh hô, mũi tên này to hơn so với loại tầm thường, được thiết kế như lưỡi đao, không biết dùng chất liệu gì để chế tạo, đầu mũi tên có một điểm màu đỏ.
“Đàn Y công tử cẩn thận!” Vạn Khiêm Trọng kêu to một tiếng, đám người cũng vội vàng cách xa một chút, Hách Thiên Thần cười nhẹ, “Không cần khẩn trương, Hỏa Lôi tiễn tuy rằng lợi hại, nhưng lúc chưa nổ thì bất quá cũng chỉ là một vật tầm thường mà thôi.”
“Cái gì mà tầm thường….nơi đó….” Ngữ thanh của Vạn Minh Khê trở nên run rẩy, chỉ vào điểm màu đỏ sẫm trên mũi tên, vẫn chưa nói xong thì đã thấy Hách Cửu Tiêu đưa tay tiếp nhận, đầu ngón tay vân vê trên đầu mũi tên! (=)) Chín nông dân nghịch bom)
“Đừng!” Kêu lên một tiếng sợ hãi, Vạn Minh Khê ngồi xổm xuống đất, đám người rối loạn. Một lát sau, lại chẳng thấy bất luận động tĩnh gì.
Chỉ thấy Hách Cửu Tiêu vẫn cầm lấy Hỏa Lôi tiễn như đang thưởng thức một món đồ, ước lượng trong tay một chút, rồi vung tay ném nó xuống chân.
“Huyết Ma Y, không thể–” Vạn Khiêm Trọng cũng hô to, mọi người kinh hoàng luống cuống, không biết rốt cục vì sao lại như thế này, lại tiếp tục chờ đợi, trong bầu không khí căng thẳng chỉ có tiếng thở dồn dập đầy khẩn trương của bọn họ, vẫn chưa xảy ra bất luận điều gì khác.
“Không thể chạm vào đầu của Hỏa Lôi tiễn, khống chế lực đạo không đúng sẽ khiến nó phát nổ, Huyết Ma Y đến tột cùng là làm thế nào….” Lau đi mồ hôi trên trán, Vạn Khiêm Trọng hít sâu một hơi, sau đó mới định thần trở lại. Những người khác thấy Hách Cửu Tiêu rõ ràng ném Hỏa Lôi tiễn xuống đất, vì sao không thấy nổ mạnh, mọi người vừa sợ vừa nghi hoặc.
Tiếng vang sàn sạt truyền đến, một con mãng xà với thân hình có màu cầu vồng bất giác bò ra từ dưới gầm bàn, Hỏa Lôi tiễn lúc này bị Cẩm Hoa Mãng ngậm vào miệng, nó bò lên bàn rồi lượn quanh trên đó, lộ ra răng nanh sắc nhọn, chiếc lưỡi đỏ tươi thè ra ngoài, quần hùng nín thở, không ai dám cử động.
Cẩm Hoa Mãng không sợ đao kiếm cũng như kịch độc, hơn nữa nó lại đang ngậm Hỏa Lôi tiễn, lúc này không ai dám đụng vào chiếc bàn, sợ kinh động con độc xà. Mặc kệ là bị rắn cắn hay khiến cho Hỏa Lôi tiễn phát nổ, không ai muốn thừa nhận một trong hai loại kết quả này.
Hách Thiên Thần giống như không nhìn thấy đám người đang kinh hoàng, hắn chỉ vào trên bàn, ngữ thanh không nhanh không chậm được cất lên, “Như các vị đã chứng kiến, điểm màu đỏ trên Hỏa Lôi tiễn chính là chỗ phát nổ, quả thật nếu chạm vào thì sẽ nổ, nhưng cũng không phải là không thể chạm vào.”
“Chạm vào sẽ nổ, nhưng cũng không phải là không thể chạm vào, thật sự là như thế?” Ở cách xa một chút, Hoa Nam Ẩn đang tỉ mỉ ngắm con mãng xà trên bàn, trong miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng thì lại suy nghĩ, không biết có phải Huyết Ma Y đem theo con rắn này là để làm cho hắn không thể tiếp cận Hách Thiên Thần hay không.
Không biết Hoa Nam Ẩn đang suy đoán chuyện gì, đầu ngón tay của Hách Thiên Thần chỉ vào điểm màu đỏ, “Nơi này có một chút mẫn cảm đối với độ ấm, phàm là người nào chạm đến thì nhất định sẽ có ma sát và nhiệt độ, sẽ khiến Hỏa Lôi tiễn phát nổ. Nếu không để độ ấm từ trên tay truyền vào thì Hỏa Lôi tiễn sẽ an toàn.”
“Mãng xà là động vật máu lạnh, thảo nào.” Đinh Phong liên tục gật đầu, “Đàn Y công tử quả nhiên nhận biết đủ loại phương pháp kỳ diệu, không hổ là Các chủ Thiên Cơ Các. Ngươi đã giải đáp cho tại hạ một điểm nghi vấn, còn nghi vấn thứ hai, về Hồng Nhan, không biết Đàn Y công tử có manh mối gì hay không?”
“Hỏa Lôi Sơn Trang.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói ra bốn chữ, quần hùng nghi hoặc, Đinh Phong cười ha hả, “Hỏa Lôi tiễn đương nhiên đến từ Hỏa Lôi Sơn Trang, Hồng Nhan chẳng lẽ cũng đến từ Hỏa Lôi Sơn Trang? Chẳng lẽ Huyết Ma Y đang nói đùa.”
Một đôi mắt lạnh liếc qua, cẩm y lấp lánh hào quang dưới ánh sáng, có vài phần tương tự giống nhan sắc của Cẩm Hoa Mãng trên bàn, màu tím hơi lộ ra màu đỏ, nam nhân mặc cẩm y khẽ nhếch khóe môi, trong lòng mọi người trở nên run rẩy, chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng, “Chưa từng nói đùa, Hồng Nhan cũng đến từ Hỏa Lôi Sơn Trang.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]