Không quá mấy ngày sau, các môn phái nhận được anh hùng thiếp đều đến đây, lần này các môn phái lớn nhỏ của cả hắc bạch lưỡng đạo đền có mặt, quả thực thập phần sôi nổi. Có đệ nhất mỹ nhân võ lâm Vân Khanh, có địa vị minh chủ giang hồ, cho dù chức vị này chỉ là tạm thời nhưng được một lần dương danh đã là cơ hội rất tốt.
Giai nhân tuyệt sắc ngay trước mặt, còn có cơ hội chiếm được thanh danh hiển hách, ai lại muốn bỏ qua?
Sự kiện lần này kinh động cả giang hồ, những kẻ thích gây phiền phức cũng tới đây. Lâu chủ Vạn Khiêm Trọng của Phiêu Miểu Lâu xuất hiện để chủ trì chuyện lần này, Vạn Minh Khê không nghĩ rằng sẽ lớn như vậy, vừa hưng phấn vừa cảm thấy đắc ý. Từ trong ra ngoài, phụ tử hai người tiếp đón khách khứa, trong lúc nhất thời toàn bộ võ lâm đều náo động.
“Oành–” Dưới những tia nắng rực rỡ, tiếng trống vang dội rung trời, có người từ trên đài rớt xuống. Một hàng người nâng dùi, gõ vào những chiếc trống lớn bên cạnh võ đài.
“Đường chủ La Thắng Đường, La Kiên, thắng–”
Lôi đài được dựng ở dưới chân núi phía sau Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu, luận về đấu võ thì quyết chiến trên đỉnh núi càng hiển lộ khí phách, nhưng dưới chân núi trống trải lại rộng lớn, đang là ngày mùa hè, nơi đây có bìa rừng, hiển nhiên càng phù hợp với ý của mọi người.
Người tiến đến để xem náo nhiệt cũng không ít, người lên đài cũng rất nhiều. Đường chủ La Kiên của La Thắng Đường, nay La Thắng đường đã mất, thủ hạ cũng không còn người nào, thanh danh của ngày xưa đã sớm lụi tàn, hắn kiên trì dùng xưng hô này là tỏ vẻ không quên mối hận lúc trước. Nay mọi người đều biết năm đó vì sao tính tình của hắn lại đại biến, là vì Hồng Nhan đã làm hại, việc hắn muốn tỷ thí lôi đài thì tất cả mọi người đều có thể lý giải.
Ngoại trừ việc tuyển chọn minh chủ, đây cũng là một cơ hội để khiêu chiến người khác, chỉ cần đánh bại tiền bối trên giang hồ thì có thể nổi danh, không ít người trẻ tuổi đều nóng lòng muốn thử sức, lần này phát anh hùng thiếp không riêng gì vì Hồng Nhan mà còn trở thành sự kiện để luận võ.
“Ta không phục!” Cùng La Kiên giao thủ là Thiết Phi của Thiết Thuyền Bang, mồ hôi tuôn ra ngoài ngoại bào như mưa mùa hạ, từ dưới đất đứng lên, hắn hét lớn một tiếng, “La Kiên, ngươi dựa vào công lực Huyết Ma Y đưa cho ngươi mà thắng ta, như thế làm sao được xem là anh hùng hảo hán?”
Vũ khí hắn dùng là Lưu Tinh chùy, La Kiên chỉ sử dụng một thanh trường kiếm tầm thường, một tấc ngắn một tấc hiểm, Kiếm của La Kiến chỉ có thể quét ngang với khoảng cách một trượng, Lưu Tình chùy lại có khả năng tấn công tầm xa, có thể quấy rối trường kiếm của La Kiên, nhưng khi đối chiêu thì Thiết Phi không địch lại nội lực của La Kiên, bị bại dưới tay y!
“Thiết Bang chủ, La mỗ lúc trước quả thật suýt nữa đã bị tẩu hỏa nhập ma, may mắn được Huyết Ma Y cứu chữa, gặp họa được phúc, được đả thông kinh mạch, rồi sau đó ta đem thủ hạ bị trúng độc trùng và độc huyết giao cho hắn để trao đổi, nếu ngươi không phục, ngươi cũng có thể đi thỉnh Huyết Ma Y.” La Kiên chắp tay hành lễ hướng dưới đài, chỗ đối diện chính là nơi Hách Cửu Tiêu đang ngồi, đã từng trải qua biến cố, hắn đối với Hách Cửu Tiêu càng thêm kính sợ.
Thiết Phi nghẹn lời, Huyết Ma Y có thể cứu người, nhưng không phải người nào cũng có vận khí để được hắn cứu chữa mà còn đạt thêm ích lợi, những người khác nghe xong lời nói của La Kiên thì đều trở nên kích động, mọi người đều kinh hô.
“Hóa ra Huyết Ma Y từ năm đó đã bắt đầu nghiên cứu loại độc này?”
“Xem ra lần này có hy vọng rồi!”
Trong những tiếng xôn xao, không ít người ngồi đối diện với Hách Cửu Tiêu âm thầm tán thưởng, có thể nói là Huyết Ma Y phòng ngừa chu đáo, hắn chính là cứu tinh của võ lâm. Đối với việc này, nam nhân mặc cẩm bào không nói một lời nào, sắc mặt băng hàn không hề biến hóa, giống như toàn bộ những người xung quanh đều không tồn tại.
Đang vào lúc này, trên đài lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn, La Kiên đã thắng rất nhiều trận, trước đây đã quy định một người trong vòng nhiều nhất một ngày có thể chấp nhận bất luận kẻ nào khiêu chiến, hắn vừa muốn kết thúc, giữa không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười ác độc, “Hảo cho Hồng Nhan độc, khá lắm anh hùng thiếp, thỉnh quần hùng khắp thiên hạ, lại không người nào mời ta. Chẳng lẽ các ngươi không đặt lão phu vào mắt hay sao?”
Một lão tẩu mặc trường bào màu kim sắc từ không trung hạ xuống, vừa dứt lời thì cả người đã đứng trên lôi đài, trong tay cầm gậy vàng, hàng lông mày dài cùng với mái tóc rối tung, vừa thoáng nhìn thì giống như một cuồng sư, dáng người cũng thuộc loại khôi ngô, ánh mắt như đuốc lướt qua đám người bên dưới lôi đài, tiếng cười ha ha cuồng vọng, “Ôn Thiết Vũ chết rất hay, lúc trước tỷ thí với hắn, lão phu đã thua dưới tay hắn, đáp ứng chỉ cần hắn ở trên đời một ngày thì ta sẽ không tiến vào Trung Nguyên một ngày, nay hắn đã chết vì Hồng Nhan, rất tốt! Rất tốt! Đã đến lúc vãn bối các ngươi nên nếm thử mùi vị lợi hại của Kim Ma Thần ta!”
“Kim Ma Thần? Hắn vẫn chưa chết?” Vạn Khiêm Trọng hồi hộp một chút, hắn là người từng trải mà vẫn sợ hãi không ngừng kêu lên, “Đại ma đầu này muốn làm cái gì?” nxb lậu là một lũ vô sĩ
“Hôm nay ta muốn toàn bộ võ lâm đều biết, Kim Ma Thần ta tái xuất giang hồ!” Gậy vàng quất lên như bay, Kim Ma Thần là ma đầu nổi danh nhiều năm trước, mặc dù võ công của La Kiên không kém nhưng làm sao có thể ngăn cản được một kích của hắn? Chưa đến ba chiêu thì La Kiên đã bị đánh trúng ngực, miệng phun máu tươi rồi ngã xuống từ trên lôi đài.
“Đến đến đến! Để cho lão phu nhìn xem nay Trung Nguyên còn có ai có thể cản được ta!” Nhiều năm nhẫn nại, một khi có thể được phóng thích, Kim Ma Thần không ngừng cười ha hả, mái tóc rối bời tung bay, gậy vàng bay lên nghênh đón người thứ nhất, “Nếu không ai có thể ngăn cản ta, thì các ngươi càng phải tôn ta là minh chủ!”
“Vọng tưởng!” Xông lên là Vạn Minh Khê, nhưng công lực của hắn làm sao có thể sánh được với ẩn sĩ ma đầu này, một chiêu chưa kịp tung ra thì chỉ sợ tánh mạng đã nghìn cân treo sợi tóc, nhìn thấy hắn dám can đảm nghênh chiến Kim Ma Thần, Vạn Khiêm Trọng trở nên nôn nóng, “Đây là an nguy của võ lâm, trăm ngàn lần không thể để cho ma đầu này lại gây tai họa cho kẻ khác! Còn ai có thể chiến? Không cần nói đạo nghĩa với hắn!”
Lời vừa nói ra, phía dưới không ít người đều nhảy lên, “Không cần giảng đạo nghĩa với ma đầu, chúng ta cùng xông lên!”
Loại bỏ Kim Ma Thần là một vinh quang, mười mấy người cùng nhau nhảy lên vây quanh Kim Ma Thần, lúc này Vạn Minh Khê con của Vạn Khiêm Trọng đương nhiên là an toàn. Vì võ lâm diệt trừ kẻ gây họa, còn có cơ hội được vang danh, vì vậy không ít người không sợ chết.
“Thiếu gia, Kim Ma Thần thật sự lợi hại như vậy?” Tiểu Trúc ở bên cạnh hỏi một cách hiếu kỳ, trên đài Kim Ma Thần đối địch với hơn chục người, cư nhiên vẫn chưa lộ ra dấu hiệu bị bại trận, ngược lại người trên đài không ngừng bị gậy vàng đánh rớt xuống đất.
“Kim Ma Thần là nhân sĩ ở Tây Vực, đi vào Trung Nguyên hoành hành nhiều năm, sau khi thua dưới tay của Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ thì theo như ước định không hiện thân ở Trung Nguyên. Không ngờ lúc này nghe được tin tức rồi quay lại đây nhanh như vậy.” Hách Thiên Thần nhìn lên lôi đài, rồi lại bất giác nhìn sang bên kia, vừa lúc gặp được ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, hắn thu hồi tầm mắt, điềm nhiên bưng lên tách trà trong tay, nhìn xuống nhan sắc trong suốt, bỗng nhiên trở nên thất thần.
Tiểu Trúc nhìn lên lôi đài không chớp mắt, “Cho dù hắn có lợi hại thì làm sao có thể chống lại nhiều người? Ta không tin hắn có thể…..Ai nha, những người đó căn bản không phải là đối thủ của hắn.”
Trên đài vang lên tiếng cười điên cuồng, đó là tiếng cười của Kim Ma Thần, đồng thời còn vang lên những tiếng khóc thét. Có người chết, có người bị thương, hơn chục người nhảy lên lôi đài lại không có ai là đối thủ của Kim Ma Thần!
“Trung Nguyên không người! Ôn Thiết Vũ vừa chết thì không còn ai có thể địch lại ta!” Điên cuồng hét lớn một tiếng, gậy vàng trong tay của Kim Ma Thần như tảng đá đè xuống, người ở trước mặt hắn bị một chiêu này thì cư nhiên não bộ bị đập vỡ toang!
“Ngươi đừng tưởng rằng võ lâm Trung nguyên không còn ai có thể bắt ngươi! Thật sự là khinh người quá đáng!” Quần hùng oán giận, ai có thể chịu được những lời này của Kim Ma Thần? Nhưng muốn bọn họ tiến lên đối địch thì không có người nào là đối thủ của hắn.
Có kẻ đưa mắt nhìn khắp tứ phía, bỗng nhiên hô to, “Thiên Cơ Các! Đàn Y công tử!”
“Đàn Y công tử! Đàn Y công tử!” Có người ứng theo, một hô trăm ứng, đám người náo động, trong miệng không ngừng hô to tên của Thiên Cơ Các Đàn Y công tử. Ai cũng không dám nói xằng, nhưng thanh danh của Đàn Y công tử vang dội khắp võ lâm, oai danh không thể là hư vô, ở đây còn có ai so với hắn càng thích hợp hơn?
“Các chủ” Vong Sinh muốn tự mình đi lên, Hách Thiên Thần khẽ lắc đầu, “Ngươi không phải đối thủ của hắn.”
Trong chớp mắt trên đài có thêm một người, hắn vừa hiện thân thì đám người vốn đang đau khổ hối hận chính mình thượng đài lại cảm thấy áp lực nhất thời nhẹ bớt. Nam nhân đứng trên đài lỗi lạc chắp tay sau lưng, chưa làm bất luận điều gì nhưng khi hắn vừa xuất hiện thì toàn bộ không khí lập tức liền bất đồng. Gậy vàng của Kim Ma Thần đang gác trên cổ của một người lại nhất thời không tiếp tục giáng xuống.
“Đàn Y công tử! Đàn Y công tử! Đàn Y công tử!” Tiếng người nhốn nháo, quần hùng kích động, thấy Hách Thiên Thần thượng đài, những âm thanh khen ngợi trầm trồ không ngừng vang lên.
Phong thái trầm tình như nước lại thâm sâu như đại dương dần dần lan tỏa khắp xung quanh, mấy người trên đài cẩn thận lui ra, Kim Ma Thần cũng không quản những kẻ đó, vốn đang cười điên cuồng thì tên ma đầu thu hồi lại ý cười, sắc mặt trở nên thận trọng, “Nga? Ngươi chính là Các chủ Thiên Cơ Các? Trẻ tuổi như vậy thì có năng lực gì?”
Kim Ma Thần tuy nói như vậy nhưng gậy vàng trong tay cũng không dám có nửa điểm khinh thường, tạo ra một tư thế không hề nhúc nhích, chỉ cần nhìn phong thái của người thanh niên này thì hắn cũng biết đối phương so với bọn vô tích sự lúc trước rất khác biệt, không hề giả vờ nhưng lại làm cho hắn có cảm giác áp bách mãnh liệt, quả thật rất khó đối phó, nhiều năm trôi qua như vậy, đây chính là cảm giác mà lúc trước Ôn Thiết Vũ đã cho hắn.
“Tôn ngươi một tiếng tiền bối, nếu lúc này ngươi vẫn không chịu thối lui thì trong chốc lát vãn bối động thủ sẽ không lưu tình, đến lúc đó ngươi sẽ biết ta có năng lực gì.” Hách Thiên Thần thản nhiên nói, giọng điệu cũng không quá thách thức nhưng không hiểu vì sao nghe ra lại có một cảm giác nguy hiểm, không riêng gì Kim Ma Thần mà đám người dưới lôi đài cũng bởi vì mấy câu này mà nín thở.
Hách Cửu Tiêu nhìn thấy thanh y phất phơ trên lôi đài, nhiệt độ trong lòng lại một lần nữa trở nên thiêu đốt. Người xuất sắc như thế chính là đệ đệ của hắn, là người mà hắn nhất định phải có. Không thể để cho Hách Thiên Thần rời đi! Phải chiếm được bằng mọi giá! Không bao giờ buông tay! đừng làm giàu cho bọn nxb lậu bất nhân
Băng Ngự run rẩy đứng phía sau Hách Cửu Tiêu, mấy ngày nay Cốc chủ thật sự rất bất thường, dĩ vãng cũng chỉ lạnh lùng mà thôi, nhưng bây giờ đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu, hắn cơ hồ có ảo giác người trước mắt không phải Cốc chủ mà là một quỷ vương, bất cứ thời điểm nào cũng có thể điên cuồng khát máu, đem toàn bộ người của Hách Cốc giết sạch.
“Tiếp chiêu!” Chiêu thức của Kim Ma Thần rất mãnh liệt, tuy mạnh nhưng lại không mất đi vẻ đặc sắc quỷ quyệt, mỗi một chiêu thức đều phát ra từ một góc độ khó có thể tưởng tượng được, gậy vàng dài hơn một trượng lướt qua, khí thế như hổ gầm, âm thanh như sét đánh.
Hắn rốt cục chờ đợi không được, tìm không thấy nhược điểm của Hách Thiên Thần, hắn chỉ có thể ra chiêu dụ địch.
Hai bên đối chiến. Chỉ, chưởng, quyền, cước, Kim Ma Thần đều tinh thông tất cả, gậy vàng trong tay khi thì như côn, khi thì như thương, xuất chiêu đều chớp nhoáng, huyệt thái dương nhô cao. Có thể tung hoành giang hồ mười mấy năm, công lực của hắn tuyệt đối không kém!
Hách Thiên Thần cũng nâng chưởng, xuất quyền, tung cước. Nhưng kỳ dị chính là mỗi một chiêu của hắn đều không đụng đến đối phương, đầu ngón tay xẹt qua cổ họng của Kim Ma Thần lại có thể cắt đứt một đoạn tóc rối. Kim Ma Thần rống giận tiếp hắn một quyền, hai đấm chưa chạm vào nhau thì kình khí đã nổ tung giữa hai người.
Hách Thiên Thần và Kim Ma Thần đều thối lui vài bước. Sắc mặt của Hách Thiên Thần vẫn như trước, nhưng thần thái của Kim Ma Thần lại trở nên đông cứng. Một hậu sinh vãn bối lại có chưởng lực ngang hàng với hắn! Hắn dùng tám thành công lực, không biết Hách Thiên Thần dùng bao nhiêu, “Hảo! Tiếp một chiêu Kim Bằng Quán Thiên của ta!”
Gậy vàng đánh lên kim tuyến, gậy thì nặng mà tơ thì nhẹ, Giao Tàm ti chỉ có sắc, nhọn, xoắn, đẩy ra gậy vàng, hướng thẳng vào cặp mắt của Kim Ma Thần, xoắn quanh cổ họng của hắn – Chiêu thức của Hách Thiên Thần khó có thể tìm ra yếu điểm, chiêu thức của hắn đều căn cứ theo thế công của đối phương mà xuất ra, cư nhiên là tùy tâm mà phát!
Kim Ma Thần càng không dám sơ xuất, “Khá lắm Đàn Y!” Trong miệng là tán thưởng, nhưng xuất thủ càng thêm ác độc hung tàn. Tả xuất chưởng, hữu dùng gậy, chưởng phong cùng gậy vàng bỗng nhiên không có tiếng động, lặng yên tập kích thắt lưng của Hách Thiên Thần.
Băng Ngự đang âm thầm lẩm bẩm, hy vọng Đàn Y công tử mau một chút hòa giải cùng Cốc chủ, lúc này nhìn thấy tình hình trên đài thì trong lòng lập tức cả kinh, Kim Ma Thần lợi hại, Đàn Y công tử có thể ngăn cản hay không? Nếu là không thể, nhỡ Cốc chủ phát cuồng thì làm sao bây giờ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]