“Là ngươi hạ độc?!” Tần Chiến vừa trừng mắt vừa gầm lớn, hắn căn bản không nhận biết người này, “Lão phu không oán không thù với ngươi, ngươi vì sao muốn hạ độc hại người?!”
Quái nhân ôm lấy cổ của mình không thể mở miệng, y mệ màu xanh phất qua, một sợi kim quang bị thu lại, chỉ thấy trên cổ của người nọ có hơn mười dấu vết bị quấn quanh, mỗi một vết tích đều mảnh như sợi tóc, vừa được thả ra thì quản gia ngay lập tức nhanh mắt lẹ tay điểm huyệt của hắn.
“Lão gia! Ta….ta nhận ra hắn…..” Quản gia chỉ vào quái nhân, run giọng nói, “Nửa tháng trước hắn đến gia trang muốn bán bảo vật, ta đã giao cho lão gia xem xét, căn bản không phải là một vật kỳ trân dị bảo, ta chiếu theo phân phó của lão gia, đem thứ kia trả lại cho hắn, hoàn toàn không lấy bất cứ thứ gì của hắn!”
“Tần chiến, ngay cả diện kiến mà ngươi cũng không chịu gặp, để cho quản gia ứng phó với ta, ngươi khinh thường bảo vật là vì bộ dáng xấu xí của ta, dám khinh thường ta thì ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời! Không đúng, là cả đời này ngay cả cơ hội hối hận cũng không có! Các ngươi đều đáng chết!” Không thể nhúc nhích, liều mạng trừng mắt há to miệng, giống như nguyền rủa, hận ý pha lẫn ác độc trong mắt của hắn như một con độc xà, phi thường làm cho người ta sợ hãi.
Thập Toàn trang nổi danh giang hồ là vì Tần Chiến hiếu khách, mà cũng vì sở thích thu thập kỳ trân dị bảo.
Hắn nắm giữ vô số thiên hạ chí bảo, Kim Chi Linh Lung toa, U Lam khúc, Thất Thải Cẩm Lan y, Ngũ Hành phổ….Bất luận là binh khí, nhạc phổ, bảo y hộ thân, thậm chí là võ công bí tịch, những món bảo vật tầm thường lại càng không nói, quả thật chỉ cần là danh bảo nổi tiếng đương thời và có giá trị thì sẽ là mục tiêu mà Tần Chiến nhắm đến.
Cũng có người tự động đến cửa dâng bảo vật, nghĩ rằng những thứ giá trị được Tần Chiến coi trọng sẽ có cơ hội được gửi nhờ, khi giang hồ cần giúp đỡ thì có thể tới cửa để hưởng thụ hết thảy bên trong gia trang.
Người này đến cửa bị cự tuyệt, bởi vậy cảm thấy kẻ khác khinh thường mình, kỳ thị hắn xấu xí quái dị. Căn bản là không xảy ra chuyện này, Tần Chiến hung hăng nói, “Ta hoàn tòan không biết diện mạo của ngươi!”
Hắn làm sao có thời giờ đi gặp từng người tìm đến cửa? Chẳng lẽ vì chuyện này mà kẻ nọ muốn hạ độc thủ, muốn hại chết nhiều người như vậy để báo thù?! Có thể thấy rõ tâm tư ác độc xấu xa đến mức nào!
Quái nhân trả lời hắn bằng ánh mắt âm u lãnh độc, hừ lạnh một tiếng như độc xà rít giọng, nhìn thấy ánh mắt kia khiến mọi người cảm giác một trận lạnh run.
“Ngươi có phải là người hay không!”
“Giết hắn!”
Đám người nổi giận đều tiến lên, lúc này lại có người ngã xuống, xanh cả mặt, xem ra tánh mạng không còn giữ được trong bao lâu. Nhớ lại bảo bối nữ nhi của mình cũng đang trong nguy cơ một sớm một chiều, Tần Chiến trong lòng nóng như lửa. Quái nhân thấy tình cảnh như vậy càng phát ra tiếng cười đắc ý, ánh mắt lấp lánh ánh quang không hề sợ hãi, chỉ có dị thường vui sướng, “Đúng, đi tìm cái chết, một đám đều chết hết cho ta.”
Trong cổ họng bật lên tiếng cười hô hô, tiếng cười không giống người mà lại giống một loại động vật bò sát nào đó, ánh mắt gian xảo làm người ta buồn nôn khiến mọi người bất giác dừng chân, cảm giác chán ghét đồng thời làm cho người ta sợ hãi trong lòng.
Tâm tư ác độc đến trình độ như vậy, quả thực không thể xem là bình thường, cho dù bộ dáng của hắn không xấu xí quái dị thì cũng không có người muốn liếc mắt nhìn hắn một cái, bởi vì lý do giết người của hắn xác thực là bị tâm thần. Có vài người muốn tiến lên động thủ, bỗng nhiên dừng bước, bắt đầu trở nên lo lắng.
“Hắn không có đồng đảng, chỉ có một mình.” Thu hồi vật gì đó trong tay áo, Các chủ Thiên Cơ các, Đàn Y công tử nhìn ra băn khoăn của đám người này rồi nói lên những lời như vậy.
Mấy người nghe như thế mới yên tâm, nhưng vẫn không dám vận công đề khí, độc thực tâm hủ cốt vẫn chưa được giải, vận công thì sẽ tăng nhanh thời gian phát độc, mặc dù Huyết Ma Y đã ở đây nhưng vẫn chưa đáp ứng cứu bọn họ, độc phát thì chỉ có thể chết.
Trước tiên giết người này hay là cầu Huyết Ma Y giải độc? Còn chưa quyết định, trong lòng tức giận khiến bọn họ nhấc chân đá xuống, tiếng thét đau đớn nhất thời vang lên.
Thân ảnh màu xanh đứng thẳng ở một bên, dường như không hề bị ảnh hưởng, mặc kệ đám người ở xung quanh nói cái gì cũng được, làm cái gì cũng được, hắn không để ý, tâm tư của hắn tựa hồ không ở nơi này.
“Thiếu gia?” Tiểu Trúc sửa sang lại bạch y của mình, lo lắng nhìn nam nhân cơ hồ đang đứng bên trong đám người, thiếu gia chưa bao giờ đi vào những nơi đông người, lần này hỷ yến cũng là vì ngăn cách với những người khác nên mới ngồi một mình ở chỗ bên kia, lúc này làm sao có thể chịu được khi đứng bên trong đám người?
“Ân?” Đàn Y công tử quay đầu, tựa hồ không phát hiện chính mình đã đứng bên trong đám người, cũng không biết khoảng cách đã gần trong gang tấc, bầu không khí xung quanh đều là mùi rượu và mùi mồ hôi, còn có hương vị trên người của kẻ khác, là những mùi vị mà hắn vốn không có cách nào có thể chịu nổi.
Hắn vẫn còn đang lẩm nhẩm cái tên kia, cái tên mà hắn nghĩ rằng mình đã quên, Thiên Thần, đúng vậy, hắn vốn được gọi là Thiên Thần, xoay người, hắn nhìn ra bên ngoài, ánh mắt kia từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn hắn chưa hề thu hồi.
Từ khi người nọ xuất hiện, ánh mắt kia vốn chưa từng rời khỏi, phía sau rèm kiệu đỏ như máu tươi, ánh mắt lạnh như băng, không hề mang theo một chút tình cảm, tựa như thời thơ ấu, đó là lần cuối cùng hắn nhìn thấy người nọ.
Đó là…….huynh trưởng của hắn, ca ca của hắn, Hách Cửu Tiêu.
Cố gắng nhớ lại, trong hồi ức chỉ có một đôi mắt lạnh lùng, hắn không thể nhớ được diện mạo của vị huynh trưởng này, tựa như hắn quên mất mình đã từng có cái tên đó.
Hách Thiên Thần……
“Công tử? Công tử?” Tần Chiến kêu vài tiếng, không thấy Đàn Y công tử phản ứng, Tần Chiến nóng vội đưa tay định vỗ lên vai của Đàn Y công tử, hư ảnh chớp lên, hắn vỗ xuống khoảng không, vừa rồi Đàn Y công tử còn đang đứng trước mặt hắn mà bây giờ đã đứng ra xa khỏi đám người.
Khẽ nhíu mày, rốt cục nhớ đến mình đang đứng ở đâu, Hách Thiên Thần điềm nhiên nhìn Tần Chiến, “Tần Trang chủ.”
“Công tử không sao chứ?” Tần Chiến không thể không lo lắng, từ khi Huyết Ma Y xuất hiện thì Đàn Y công tử liền có một chút khác thường, tuy rất nhỏ nhưng không thể tránh khỏi ánh mắt của hắn. Thái độ của Huyết Ma Y còn liên hệ đến tánh mạng của mọi người, hắn đang trông mong hai người có chút giao tình, bây giờ lại làm cho hắn có chút manh mối không thể hiểu được. (NXB lậu = Nhục + Bẩn + Dơ)
Hách Thiên Thần lắc đầu, khoanh tay mà đứng ở một nơi rất xa.
Có người nhớ lại một chiêu bắt người của hắn mới vừa rồi, một bóng dáng như hồng nhạn lướt qua, trước mắt chỉ nhìn thấy thanh lam xuất hiện, kim quang lấp lánh, ngay cả hắn xuất thủ như thế nào mà bọn họ cũng chưa thấy rõ! Nguyên lai, lời đồn đãi cho đến nay đều không hề sai.
“Là ai nói không biết võ công của Đàn Y công tử cường nhược, sâu cạn ra sao? Mọi người xem xem, không phải là không biết cường hay nhược? Ngay cả ta có đôi mắt thêu hoa cũng không thể nhìn ra dấu vết, Các chủ Thiên Cơ các quả thực chân nhân bất lộ tướng! Lý Phúc xin đa tạ–” Lý đại nương cúi người theo đúng lễ nghi của nữ tử, xứng với dáng vẻ thướt tha, lúc này tự xưng đích danh của mình làm cho không ít người cảm thấy kinh ngạc. (thêu hoa= ý chỉ đôi mắt tinh lanh)
Vì không thích cái tên này nên Lý đại nương thủy chung chỉ là “Lý đại nương”, ai dám gọi đích danh của hắn thì có thể bị tú hoa châm vá miệng, nếu là cố ý thì ngay cả hai mắt cũng có thể bị chọc mù, Lý đại nương không chỉ rất giỏi thêu thùa, mà võ công cũng không nhược, lần này hắn dùng đích danh để cảm tạ có thể thấy được phi thường trịnh trọng. (tú hoa châm= cái tên cây châm của bác Lý thôi)
“Đàn Y công tử tự tay bắt tiểu nhân ác độc này, tất nhiên phải cảm tạ, ta chỉ hiếu kỳ không biết công tử làm sao biết hắn không có đồng lõa?” Có người lại đá một cước lên người của quái nhân.
“Mới đầu hắn tự xưng hạ độc là ‘chúng ta’, Tần Trang chủ vẫn chưa hỏi mà hắn trước tiên lại tiết lộ, có thể thấy được là hắn chột dạ, phô trương thanh thế như vậy, nếu không phải chỉ có một mình hắn thì hắn không cần nói như thế.” Hách Thiên Thần hạ mắt xuống, thản nhiên nói.
Mọi người thán phục rồi lại hỏi tiếp, “Như vậy công tử làm sao lại biết hắn trốn dưới bàn mà không phải ở chỗ khác?”
“Người đầu tiên trúng độc rồi ngã xuống là tân lang, hoa chúc ở phía trước, hắn hứng mũi chịu sào. Sau đó đệ tử của Đồng Không phái bị mất mạng, là vì trước buổi tiệc ắt hẳn hắn đã hành sự kích động, khí huyết lưu thông nhanh hơn so với thường nhân nên mới bị độc phát nhanh như vậy. Từ lúc người đầu tiên bị độc phát thì mọi người đã quên ngọn đèn hoa chúc bị thổi tắt, trong khoảng thời gian này cũng không lâu, muốn cho người ta chết nhanh hơn thì có thể để cho ngọn lửa tiếp tục cháy đến hết, nhưng người hạ độc không làm như vậy, ánh nến bị tắt là vì hắn cũng ở cách ngọn hoa chúc không xa, không thể nín thở quá lâu.”
“Thì ra là như thế, nếu không thổi tắt thì chính hắn cũng bị trúng độc mà chết.” Lý đại nương vừa cười vừa vỗ tay, giống như cũng quên mất chính mình đang bị trúng độc.
“Đúng vậy.” Hách Thiên Thần gật đầu.
Mọi người nghe xong lời giải thích của hắn thì đều cảm thấy thập phần bội phục, trong lúc nguy cấp mà vẫn còn tâm tư tinh tế như vậy, có thể nhìn ra được huyền cơ trong đó, ngoại trừ Các chủ Thiên Cơ các thì còn ai có thể làm được, trong tình cảnh như thế này mà vẫn bình tĩnh, chỉ tung ra một chiêu thì ngay lập tức đem tặc nhân bắt giữ, khí phách như thế, thân thủ như thế, mọi người ở đây đều tự hỏi cho dù chính mình có năng lực đó thì cũng không thể ứng biến phán đoán nhanh như vậy.
“Thiếu gia!” Tiểu Trúc kinh hô.
Ngay khi mọi người đang tán thưởng thì chỉ nhìn thấy Đàn Y công tử vốn đang đứng thẳng lại bỗng nhiên ngã xuống.
Tần Chiến gần ngay đó lập tức đưa tay tiếp đỡ, Hách Thiên Thần thấy mình sắp ngã xuống nhưng vẫn có thể né được cánh tay của Tần Chiến, thân thể nghiêng sang một bên bỗng nhiên xuất hiện bóng người đỡ lấy.
“Vong Sinh, nơi đó.” Hách Thiên Thần chỉ về địa phương mà lúc trước hắn đã ngồi, nơi đó thật yên lặng, xung quanh không có người.
Sắc mặt của hắn hơi thoáng tái xanh, người được gọi là Vong Sinh đỡ hắn đến chỗ ngồi lúc ban đầu, cho dù thân thể vẫn nhẹ nhàng ấm áp như trước nhưng dù sao hắn cũng đã trúng thực tâm hủ cốt, sau khi trúng độc còn động thủ vận khí, cho đến bây giờ mọi người mới nhớ đến điểm này.
Có lẽ bởi vì toàn thân của Đàn Y công tử thanh thoát tao nhã nên làm cho người ta quên mất hắn cũng bị trúng độc, hoặc có lẽ bởi vì hắn thủy chung không bận tâm, thậm chí còn bắt giữ thủ phạm rồi giải thích cặn kẽ âm mưu của quái nhân, nên mọi người cũng đã quên, hắn giống như bọn họ, cũng trúng độc rồi sẽ chết.
Tần Chiến ngay lập tức khẩn trương, càng ngày càng sốt ruột, nếu Các chủ Thiên Cơ các gặp chuyện không may ở nơi này thì hắn làm sao có thể công đạo cùng giang hồ võ lâm, còn rất nhiều người cũng ở trong gia trang của hắn, nếu tất cả đều xảy ra chuyện…..
“Ngươi nói điều kiện đi.” Huyết Ma Y! Chỉ có Huyết Ma Y mới có thể cứu được bọn họ!
Cỗ kiệu màu đỏ vẫn đứng ở bên ngoài, rèm kiệu phất phơ như sóng nước, bóng dáng ở phía sau trướng mạn đỏ rực như máu rốt cuộc cử động, “Muốn ta trị liệu?”
“Chỉ cần trong Thập Toàn Trang có thứ mà ngươi muốn, ngươi chỉ cần lên tiếng, nhưng phải giải độc cho tất cả chúng ta, xin hỏi Huyết Ma Y có đáp ứng?” Tần Chiến nghĩ đến bảo bối của mình mà cảm thấy đau lòng, nhưng nếu so sánh với những thứ đó thì thanh danh hiển nhiên quan trọng hơn, hắn tuyệt đối không thể làm cho người khác gặp chuyện không may trong gia trang của mình.
“Hảo.” Chỉ một chữ như Diêm La đáp ứng lấy đi tánh mạng của chúng sinh, vô hỉ vô giận, rèm kiệu được người hầu nhấc lên, có người từ trong kiệu bước ra từng bước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]