“Muốn làm liền làm, nào có nhiều chuyện như vậy???”
Tần Vô Song nỉ non lặp lại cười to.
“Nguyên lai Khuynh nhi của ta, đúng là sốt ruột như vậy.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song lộ vẻ tà tứ mỉm cười, trêu đùa tiểu nhân nhi tuyệt mỹ nằm úp sấp trong ngực hắn.
Vân Khuynh sao lại không nghe ra trêu tức trong lời nói của Tần Vô Song, trong lòng càng tức giận, ôn nhu lúc trước tất cả đều bị ném tới trảo oa quốc, tức sùi bọt mép cảnh cáo nói:
“Tần, Vô, Song.”
Tần Vô Song nhìn lúc y tức giận, con mắt mỹ lệ sóng sánh lấp lánh, trừng lên giống như mắt mèo tròn tròn, hai gò má cũng phình ra, còn nhiễm hồng sắc như son —- Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mang theo lên mặt nạt người tuyệt không phù hợp với tướng mạo y, tựa như một con mèo nhỏ cao ngạo bị trêu chọc đến tạc mao, muốn có bao nhiêu khả ái thì có bấy nhiêu khả ái.
Trong lòng nghĩ như vậy, hôn hôn trên mặt Vân Khuynh, hảo hảo sửa sang nói:
“Ta đây, Khuynh nhi.”
Vân Khuynh nghiêng mặt, có chút buồn bực:
“Ngươi có thể hay không bình thường một điểm???”
Tần Vô Song thân thủ ôm lấy y:
“Hảo hảo hảo, bình thường một điểm.”
Nói xong, liền xoay người đem Vân Khuynh đặt ở dưới thân:
“Khuynh nhi, hiện tại, ngươi hảo hảo nằm hưởng thụ là tốt rồi, để cho ta tới hầu hạ ngươi.”
Vân Khuynh bị hắn áp chế, ngay cả vành tai nhỏ nhắn xinh xắn cũng mơ hồ phiếm hồng.
Y so với Tần Vô Song, vô luận là phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/181764/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.