“Ngươi...” Tần Vô Song mở miệng muốn nói.
Vân Khuynh vươn ra ngón tay trắng nõn điểm trụ môi hắn:
“Hư —- Vô Song, ngươi buông tay, cơ thể của ta, cùng thường nhân, là không đồng dạng như vậy.”
Tần Vô Song ngây thơ buông tay, giá y hỏa hồng trượt xuống mặt đất, Vân Khuynh trong giá y, chỉ mặc một bạch sắc áo đơn bán trong suốt.
Thân thể yểu điệu mảnh khảnh khiến Tần Vô Song không dám nhìn thẳng:
Vân Khuynh lại ôn hòa cười cười:
“Vô Song, có từng nghe qua song tính nhân???”
Tần Vô Song ngơ ngác lắc đầu.
Không biết vì sao, Vân Khuynh đột nhiên có chút hơi thấp thỏm và vô thố.
Tần Vô Song có thể hay không cho rằng thân thể y như vậy, là quái vật???
Có thể hay không nghĩ y rất quái dị...
Ngạch...
Vân Khuynh giật mình, có vẻ như quá để ý cái nhìn của Tần Vô Song???
Điều này sao có thể, dù sao, y vừa mới nhận thức Tần Vô Song, y thế nào có thể lưu ý Tần Vô Song như vậy???
Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt Vân Khuynh hơi trầm xuống, tâm cũng lặng xuống. Mở miệng giải thích nói:
“Song tính nhân là người vừa có nam tính đặc thù vừa có nữ tính đặc thù, thân thể... Rất kỳ quái...”
Vân Khuynh càng nói thanh âm càng thấp, trong lúc Tần Vô Song hiểu rõ mục trừng khẩu ngốc, cuối cùng tan đi.
Tần Vô Song hình dạng khó có thể tin, khiến Vân Khuynh hơi cau lại mi đầu, tâm cũng có chút lên men.
Y cho rằng, Tần Vô Song, là bất đồng.
Vân Khuynh thở dài một tiếng, sau đó thần tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/181762/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.