Tần Kính Quân cảm giác ngủ vô cùng thoải mái, cảm giác được an toàn và viên mãn trước nay chưa từng có.
Chờ tới lúc y vừa tỉnh lại, y vẫn ở trong thần miếu bỏ hoang, nằm trong lòng Ngụy Tư Minh, nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài một chút, hình như, đã qua một đêm.
Ngụy Tư Minh hình như chưa hề chợp mắt, một đôi con mắt đen kịt như mực, thẳng tắp nhìn y, ánh mắt chuyên chú mà trầm tĩnh.
“Ách...”
Nhất khắc nhìn thấy con mắt Ngụy Tư Minh, Tần Kính Quân không hiểu vì sao có cảm giác xấu hổ lúng túng, dĩ nhiên muốn né tránh...
Có thể là, bởi vì ánh mắt Ngụy Tư Minh quá mức chuyên chú nghiêm túc đi.
“Thả ta xuống.”
Tần Kính Quân phát hiện cơn mưa bên ngoại thần miếu đã tạnh, liền ở trong lòng Ngụy Tư Minh giãy dụa.
Sắc mặt Ngụy Tư Minh trầm xuống, không có buông tay, mà là ôm lấy Tần Kính Quân, hướng sang một bên, đem đấu lạp của Tần Kính Quân đội lên đầu y, rồi đứng dậy muốn đi ra ngoài.
“Ngụy Tư Minh!!!”
Một tiếng này của Tần Kính Quân, kêu vừa vội vừa lớn, mất đi ổn trọng thường ngày.
Ngụy Tư Minh cúi đầu nhìn y: “Sao vậy???”
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng nói với ta, ngươi sẽ mặc như vậy đi ra ngoài??? Còn có, ngươi định đi đâu???”
Ngụy Tư Minh đem áo ngoài cho y, còn mình chỉ mặc áo đơn, lẽ nào Ngụy Tư Minh dự định sẽ mặc thành như vậy đi ra ngoài gặp người sao???
Lại nói tiếp đều là lỗi của Ngụy Tư Minh, trước đó cũng không cẩn thận cởi quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523525/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.