Sau khi tới chỗ nam nhân kia nói, nam nhân kia liền thả Vân Khuynh.
Kiếm nhưng như trước đặt lên trên cổ Vân Khuynh.
Vân Khuynh buông xuống đôi mắt: “Lấy công lực của các hạ, hẳn là không khó nhìn ra tại hạ chỉ là một người bình thường, chỉ biết chút công phu mèo ba chân, các hạ hà tất khẩn trương như thế.”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm: “Đừng nghĩ giở thủ đoạn gì, bằng không dù Tần Vô Song một mình tới, ta như trước sẽ giết ngươi.”
Vân Khuynh vươn tay sờ sờ chỗ cổ mơ hồ đau đớn của mình, trên tay một mảnh trơn ướt, quả nhiên là chảy máu.
Y quay đầu lại, nhìn về phía người bắt cóc y.
Người nọ một thân trường bào màu xanh ngọc, mày kiếm mắt sáng, có chút anh tuấn, chỉ là trên khuôn mặt phảng phất bao phủ một tầng hàn băng không thích hợp thân cận, làm cho người ta sợ hãi.
Vân Khuynh liếc mắt quan sát liền biết đối phương không phải loại người dễ sống chung dễ thỏa hiệp.
Hơi cúi đầu, bàn tay dưới ống tay áo giật giật, tùy thời chuẩn bị đem Lưu Huỳnh Kiếm triệu hồi.
Hiện tại y đích thật là không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng, chờ Tần Vô Song tới lại khác.
Y tin tưởng võ công của Tần Vô Song, sau khi Tần Vô Song tới, lực chú ý của người này khẳng định sẽ đặt trên người Tần Vô Song, đến lúc đó, y chỉ cần tìm một cơ hội triệu hồi ra Lưu Huỳnh Kiếm bảo hộ mình là được.
Không cầu có thể giúp đỡ Vô Song, không liên lụy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523508/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.