Vân Khuynh sau khi cáo biệt Ngụy Quang Hàn, trong lòng liền có một cỗ trầm trọng khó có thể nói rõ đang lan tràn.
Y nghĩ tới rất nhiều chuyện từ thật lâu trước đây, tất cả tất cả khi y và Ngụy Quang Hàn ở bên nhau.
Ngụy Quang Hàn đời trước, cho dù hung hăng thương tổn y, sau đó lại cho y ôn nhu không gì sánh kịp.
Khiến y luôn luôn chìm đắm trong ôn nhu của Ngụy Quang Hàn, cam tâm vì một chút ôn nhu, một chút cũng không quan tâm Ngụy Quang Hàn hung hăng thương tổn sau khi cho y ôn nhu.
Vô số lần, y từ địa ngục trèo đến thiên đường, sau khi bị hung hăng vứt bỏ, lại được kéo đến thiên đường, rồi lại hung hăng bị đẩy mạnh xuống địa ngục...
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại, tới tới lui lui, y vẫn quấn quýt trong tình yêu kia của Ngụy Quang Hàn khó có thể dứt bỏ.
Thẳng đến chết đi.
Thẳng đến lúc chết đi, y mới cho rằng, mình đã chết, không có ký ức, sẽ được giải thoát.
Thế nhưng, đi tới thế giới này, y vẫn còn ký ức của mình, ký ức đời trước của mình.
Bao gồm cả tình yêu, đau khổ.
Khi đó y một lòng nghĩ, người thương tổn y như vậy, không nên yêu nữa, không nên yêu nữa mới tốt, vì vậy, nhất khắc y gặp được Tần Vô Song, y tiếp nhận Tần Vô Song...
Hôm nay, y đã có cuộc sống hạnh phúc của mình, Ngụy Quang Hàn nhưng vẫn bất hạnh.
So sánh tình cảnh của y với Ngụy Quang Hàn một chút, Vân Khuynh nghĩ mình khó có thể yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523498/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.