”Vô Gian luyện ngục”...
Cái tên này chợt lóe mà qua trong óc Vân Khuynh, Vân Khuynh lập tức đã nghĩ tới một người...
Ngụy Quang Hàn.
Vân Khuynh hơi híp lại hai mắt, từ trong lòng Tần Vô Song ngẩng đầu: “Là Ngụy Quang Hàn mang đi Đại Bảo???”
Ngụy Quang Hàn, hắn rốt cuộc vì sao muốn dẫn Đại Bảo đi???
Là vì ân oán năm ngoái lần kia, hay là vì nguyên nhân khác...
Vân Khuynh nỗ lực đè xuống các loại suy đoán và khủng hoảng, tận lực duy trì bình tĩnh: “Hiện tại ngươi và đại ca dự định làm như thế nào???”
“Đã có hành động, bất cứ giá nào chúng ta nhất định phải cứu Đại Bảo trở về.”
Vân Khuynh gật đầu, biểu hiện ra ngoài nhìn qua dĩ nhiên cũng không còn hoảng loạn, mà là sửa sang lại sắc mặt nói: “Tất cả đều chờ đi gặp tiên hoàng rồi nói sau đi.”
Tần Vô Phong và Tần Vô Song gật đầu: “Được, đến lúc đó, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Thân thể Hiên Viên Ly Thiên nhìn qua khá hơn rất nhiều, tái nhợt trên nét mặt đã rút đi, hai mắt lấp lánh hữu thần, nếp nhăn trên mặt cũng dường như thiếu đi rất nhiều, nhìn qua giống như một người mới ba mươi, một chút cũng không có suy yếu và tiều tụy như lần gặp trước.
Thấy Vân Khuynh hắn rất kích động, hắn nâng tay về phía Vân Khuynh: “Tiểu Khuynh, ngươi tới đây.”
Vân Khuynh đi vài bước về phía trước, đi tới trước mặt Hiên Viên Ly Thiên, Hiên Viên Ly Thiên kích động dị thường cầm tay Vân Khuynh: “Có thể nhìn thấy ngươi và Phàm nhi, kiếp này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523488/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.