Tần Vô Song bị Tần Vô Phong điểm huyệt đạo kinh ngạc đứng ở tại chỗ.
Đáy lòng hắn có oán khí tận trời, không có cách nào phát tiết, lời Tần Vô Phong nói, giống như đến từ nơi rất xa xôi, hắn thế nào cũng nghe không rõ.
Hắn một người rơi vào bên trong một mảnh vũng bùn, không có cách nào tự kềm chế.
Chậm rãi, theo thời gian trôi đi, hắn dần dần tỉnh táo lại, bắt đầu suy ngẫm...
Tần Vô Phong nhìn bóng dáng Tần Vô Song thất hồn lạc phách, thở dài một tiếng, đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài...
Ngoài cửa sổ, cảnh sắc vẫn như trước, nhưng bọn họ đều mất đi tâm tư thưởng thức mỹ cảnh.
Dường như qua đi thật lâu thật lâu, Tần Vô Phong phỏng đoán Tần Vô Song đã tỉnh táo lại, hắn mới xoay người, giải huyệt đạo cho Tần Vô Song.
Tần Vô Song quả nhiên không còn nhào ra phía ngoài nữa, sự tức giận của hắn, đã biến mất trong đoạn thời gian trầm tư kia.
Tần Vô Phong nhìn hắn, chỉ nói một câu: “Vô Song, chúng ta hiện tại phải lo lắng chính là, tương lai làm thế nào, mà không phải luôn luôn nhìn chằm chằm vào quá khứ.”
Hắn mong muốn Tần Vô Song không nên vĩnh viễn chìm đắm trong chuyện thống khổ đã xảy ra ở đây, hắn mong muốn Vô Song có thể từ trong thống khổ bước ra.
Tần Vô Song quả nhiên không để Tần Vô Phong thất vọng, hắn đi tới ngồi tựa lưng lên ghế dựa, giương mắt nhìn Tần Vô Phong: “Như vậy, đại ca có tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-tan-trien-mien/1523484/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.